Trang

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2021

ĐÔNG VỀ (Hoa Muống Biển)



Bài xướng:  ĐÔNG VỀ

Đông về cảm thấy dạ chơi vơi

Nắng nhạt hanh heo trải khắp trời

Gió bắc hiu hiu lành lạnh thổi

Mưa phùn lất phất khẽ khàng rơi

Nhân tình thế thái đâu còn nữa

Đạo nghĩa tình thâm lại khó rời

Tuổi đã cao lòng còn trĩu nặng

Mong chờ bạn hữu đến vui chơi.

====================

Các bài họa:

1/ Nguyễn Thế Thành

LẠC BẾN TRỜI TÂY

Trời tây cách trở dạ đầy vơi

Quạnh quẽ mình em trái nẻo trời

Tuyết lạnh đìu hiu thờ thẫn thổi

Lá kim rũ rượi võ vàng rơi

Lỡ làng duyên cũ âm thầm mất

Trắc trở tình xưa lặng lẽ rời

Nhạt nhẽo còn đâu chan chứa bởi

Xa thuyền lạc bến mãi buồn vơi.

=================

2/  Nguyễn Thị Tâm

BUỒN

Nỗi buồn trĩu dạ lúc nào vơi

Dõi cảnh hoàng hôn phủ tím trời

Giọt đắng âm thầm luôn lắng đọng

Cơn sầu thánh thót chẳng ngừng rơi

Non hờn bóng lẻ mây vừa khuất

Liễu tủi cành trơ nhạn đã rời

Nghĩa cũ tình xưa giờ hẳn nhạt

Cung đàn héo hắt ngõi gì chơi.

=================

3/   Tống Quang

NỖI NHỚ ĐÃ VƠI

Nỗi nhớ trong lòng cũng đã vơi

Đông sang gió lạnh cả bầu trời

Mưa phùn lất phất không ngừng ngớt

Lá rụng ngổn ngang vẫn cứ rơi

Dạ xót vì ai mà muốn đổi

Tâm đau bởi họ lại mong rời

Em đà buồn tủi bao ngày tháng

Chẳng thấy anh về hoặc vãng chơi.

=====================

4/ Nghĩa Lê Đình

LÒNG MÌNH

Thấp thỏm lòng mình dạ chẳng vơi

Mùa thu vàng úa lá buông rời

Con tim se lạnh tình đâu mất

Đôi mắt thẫn thờ nghĩa mãi rơi

Sâu thẳm trong ta niềm tiếc nuối

Nhạt nhòa với bạn lúc đùa chơi

Mong xuân sớm đến xuân đoàn tụ

Chắp cánh bay xa tít nẻo trời.

====================

5/ Nguyễn Thế Thành   (Bài 2)

GỬI NẮNG

Ngược bản chớm đông lạnh trở trời

Co ro trường lớp não buồn vơi

Khẳng khiu cành phượng đong đưa gãy

Gầy guộc lá bàng lặng lẽ rơi

Bài tập ra đề dang dở cấy

Kiểm tra để duyệt thẩn thơ rời

Thương mà con trẻ đang run rẩy

Gửi nắng miền xuôi toả ấm trời.

=====================

6/  Cung Dương

DUYÊN TÌNH ĐÔI TA

Tình cảm chúng mình đã cạn vơi

Chắc do ý định của ông trời

Em nơi phương Bắc hơi xa cách

Anh ở phía Nam quá tách rời

Bởi vậy tình duyên không giữ nổi

Cho nên lòng dạ dễ buông rơi

Kiếp sau tiếp tục, giờ thôi nhé

Kẽo tuổi thanh xuân lỡ cuộc chơi.

======================

7Tống Quang  (Bài 2)

BUỒN VUI LẮNG ĐỌNG

Vui buồn lắng đọng cứ đầy vơi

Hạ đến Đông qua mặc đất trời

Dù có mưa tuôn rơi mọi chốn

Hay là gió bấc thổi muôn nơi

Niềm vui với họ luôn bên cạnh

Nỗi nhớ cùng ai chẳng tách rời

Xướng họa vần thơ khi rảnh dỗi

Giải sầu lại rủ bạn đi chơi.

===================

8/  Nguyễn Thị Tâm (Bài 2)

TRÁCH KẺ VÔ TÌNH

Nỗi nhớ đong đầy khó thể vơi

Dù cho én sải khuất phương trời

Sương đằm ngọn cỏ âm thầm rớt

Lệ đẫm mi huyền lặng lẽ rơi

Cứ tưởng mai đào duyên đã kết

Nào hay phút chốc phận mau rời

Sao người nỡ để thuyền xa bến

Trách kẻ vô tình bỏ cuộc chơi.

=====================

9/  Nguyễn Thế Thành (Bài 3)

Ủ RÉT ĐÔNG VỀ

Lạc xứ bôn ba nghĩa chẳng vơi

Vẫn phiêu ngõ trúc dệt tơ trời

Lời hay lặng lẽ đê mê rót

Ý đẹp âm thầm thánh thót rơi

Bến cũ ngọt ngào nay trở lại

Đường xưa nhung nhớ dạ đâu rời

Từng xa cách trở quay về cội

Ủ rét nàng Bân thoả giấc khơi.

====================

10/  Nguyễn Bằng

THÂN GIÀ LẺ BÓNG

Mãn hạ thu tàn nắng chẳng vơi

Hoàng hôn ráng đỏ tận chân trời

Thời gian lẫy nhịp âm thầm thả

Tuổi tác xoay vần lặng lẽ rơi

Chỉ nhớ duyên tình khi đã chạm

Nào quên đạo nghĩa lúc chưa rời

Thân già lẻ bóng hồn hiu quạnh

Mỗi buổi trông chờ bậu tới chơi.

======================

11/  Tài Phí

SẦU ĐONG

Quạnh quẽ nơi lòng nhớ chẳng vơi

Sầu đong tuyết phủ lạnh khung trời

Đường xưa khắc khoải vì sao rụng

Nẻo cũ âm thầm ánh nguyệt rơi

Dạ đắm hương nồng luôn quấn quện

Hồn say sắc đượm chẳng xa rời

Vì đâu một khắc đàn buông phím

Để kẻ vong tình bỏ cuộc chơi.

====================

12/  Duc Le Xuan

ĐÔNG VỀ

Rét ngọt hanh hao phủ kín trời

Đông buồn phảng phất hạt mưa rơi

Thương người bãi Bắc sương còn đọng

Xót kẻ bờ Tây gió chẳng rời

Ước mãi tình ai luôn thắm đượm

Mong hoài nghĩa bạn cũng đừng vơi

Tuy đời đã trải bao năm tháng

Vẫn muốn chan hoà những cuộc chơi.

=====================

13Nguyễn Thị Tâm (Bài 3)

MONG

Thu mãn đông về nắng đã vơi

Hoàng hôn phủ tím cả khung trời

Sương mờ những tối âm thầm trải

Lá đỏ bao chiều lặng lẽ rơi

Vẫn biết thời gian dần sẽ cạn

Còn hay sức khỏe cũng đang rời

Hoài mong cánh nhạn vờn thân liễu

Để gió xuân hồng ghé lại chơi.

======================

14/ Ve Phamhuu

MỜI BẠN VỀ CHƠI

Đông về nỗi nhớ chẳng hề vơi

Như áng mây trôi nẻo cuối trời

Gió sớm lây phây man mát thổi

Mưa chiều lớt phớt dặt dìu rơi

Ngày lên tiếng hát còn theo nữa

Tối đến câu thơ sẽ chẳng rời

"Bách tuế vi kỳ" chưa thấy nặng

Nên xin mời các bạn sang chơi.

====================

15/   Cung Dương   (Bài 2)

TÂM DỊCH GIỮA MÙA ĐÔNG

Đêm Đông lắm bữa dạ đầy vơi

Nghĩ tới vợ yêu lại trách trời

Thần tốc lên xe trong giá lạnh

Khẩn trương công việc lúc mưa rơi

Nhiều ca cấp cứu không hề nghĩ

Lắm vụ lâm nguy chẳng thể rời

Cô vít tung hoành mọi ngõ ngách

Lấy đâu rảnh rỗi để mà chơi.

====================

16Trần Ngọc Hưng

ĐÊM ĐÔNG

Đêm đông tí tách hạt mưa rơi

Buông lạnh niềm thương một góc trời

Cách trở sơn khê lòng trĩu nặng

Đò giang bến nước dạ đầy vơi

Nhớ nhung nghĩa cũ còn vương đợi

Lưu luyến tình xưa chẳng muốn rời

Thôi hẹn một mai ngày gặp mặt

Trở về Xứ Bỉm thỏa giao chơi.

====================

17/   Nguyễn Thị Tâm    (Bài 4)

NHỚ MONG

Nỗi nhớ trong lòng khó thể vơi

Dù đây góc biển đấy chân trời

In hình liễu yếu ngày mưa đổ

Tạc dáng mai gầy buổi tuyết rơi

Cả lúc cầm tay nào muốn bỏ

Và khi sánh bước chẳng buông rời

Mong kỳ tái ngộ mình sum họp

Lẩy khúc tâm đầu thoả cuộc chơi.

========================
18/  Nguyễn Thế Thành (bài 4)

 TỔ QUỐC VÀ EM

Đêm buồn nghỉ phép để cùng chơi

Khát mộng bên em chẳng muốn rời

Rủ liễu mơ màng hồ rủ liễu

Đậu sương se sẽ đậu sương rơi

Đảo xa nghĩa nặng nên gìn giữ

Đất mẹ ơn sâu chả thể rời

Tổ Quốc và em tình sóng trải

Dạt dào thổi mãi chẳng ngừng vơi.

=====================

19/   Dang Kich

AN ỦI

Mong chờ bạn hữu đến vui chơi

Bài xướng trang thơ chớ có rời

Đông đến lạnh lùng mưa rét phủ

Xuân về ấm áp tuyết thôi rơi

Thiên nhiên biến đổi là quy luật

Vũ trụ vần xoay ấy việc trời

Già cả cao niên lo sống khỏe

Chi mà toan tính chuyện đầy vơi.

=======================

20/   Sanh Mai

ĐỢI CHỜ

Ta đợi đông về nắng nhạt vơi

Hoàng hôn chạng vạng tím chân trời

Se lòng gió bấc hanh heo thổi

Nẫu ruột mưa phùn lất phất rơi

Bạn cũ chờ hoài sao chẳng đến

Người xưa mong mãi vẫn không rời

Thôi đành khép lại tình trong mộng

Nhẹ lướt xuôi dòng hẹn vãng chơi.

======================

21/ Sanh Mai (Bài 2)

CHỜ XUÂN

Điệu hò mái đẫy lúc đày vơi

Câu hát ai ngân vọng đất trời

Sợi nhớ mình gom nồng cuộn chảy

Giọt thương em thả đượm tuôn rơi

Câu thề biển cạn lòng không đổi

Ý nguyện dời non dạ chẳng rời

Đông đến môi kề cho ấm lại

Chờ xuân má thắm bướm vờn chơi.

======================

22/ Phạm Nguyên Tiên

NỖI NHỚ

Nỗi nhớ bao ngày chẳng cạn vơi

Ngóng trông dõi bạn nẻo chân trời

Trước thềm mỏi đợi buồn da diết

Sau ngõ mong chờ tủi lệ rơi

Nghĩa cử thủy chung luôn gắn bó

Tình thân son sắt mãi không rời

Xa xôi cách trở lòng xao xuyến

Dịch dã thôi đành bỏ đến chơi!

=====================

23/ Nguyễn Huy Miên

KÍ ỨC TRƯỜNG XƯA

(Họa loạn vận)

Dâng trào kỉ niệm khoảng đầy vơi

Mỗi đứa giờ đây một góc trời

Lớp học trang nghiêm thầy giáo giảng

Sân trường rộn rã học trò chơi

Nào quên những tiết cùng sinh hoạt

vẫn nhớ từng cô dẫu cách rời

Cảnh cũ người xưa tình mãi đọng

Bao mùa phượng trổ lá bàng rơi.

======================

24/  Phạm Hồng Tự

TIẾC

Lốc lịch treo tường cứ mỏng vơi

Heo may lành lạnh thả khung trời

Ngắm làn mây trắng trôi lờ lững

Nhìn tán lá vàng lắc rắc rơi

Biết quỹ thời gian càng ngắn lại

Mà công việc bận chửa buông rời

Thôi đành thi thoảng đăng lên mạng

Để bạn xa gần góp ý chơi.

==================

25/  Lê Xuân Nhị

MEN SẦU

Nghe niềm xúc cảm luống đầy vơi

Có phải vì chưng bởi tại trời

Tác hợp cho hồn ngơ ngẩn mộng

Chia lìa để lệ bẽ bàng rơi

Vần thơ đã hết tình vương vấn

Tiếng nhạc buồn thêm nhịp rã rời

Uống để men sầu say vạn buổi

Mong dìm nỗi hận xuống ngàn khơi.

=====================

26/  Nghĩa Lê Đình (Bài 2)

SAO MÀ

Đừng oán mùa thu lá vội rời

Để rồi ai đó bẽ bàng vơi

Chẳng lòng nghĩ tới người yêu cũ

Không dạ lo toan kẻ cuối trời

Trách cứ chi chi duyên phận bạc

Lạnh lùng lăm lắm nghĩa đà rơi

Hỏi mình có thấu cho ta nhỉ

Chút đỉnh thôi mà chẳng chịu chơi.

=====================

27/  Dang Kich  (Bài 2)

VẪN VUI

Thi đàn Xứ Bỉm chẳng hề vơi

Vẫn cứ an nhiên giữa đất trời

Mặc sức gió xiên hay giá lạnh

Cho dù bão tuyết với mưa rơi

Ra câu xướng họa nào đâu dễ

Vào cuộc giao lưu khó để rời

Tuổi tác cao rồi nên hợp cảnh

Hơn là đàn đúm chốn ăn chơi.

====================

28/ Nguyễn Mai

NGƯỜI LÍNH ĐẢO

Thi thoảng lên boong ngắm biển trời

Lắm hôm tâm trạng cứ đầy vơi

Nhìn về quê mẹ mi rưng lệ

Ngắm ảnh người yêu nước mắt rơi

Vị trí tiền tiêu luôn bám trụ

Những nơi canh gác cấm xa rời

Mỗi khi rãnh rỗi vui thơ phú

Đồng đội luân phiên đàn hát chơi.

======================

29/  Nguyễn Thị Tâm  (Bài 5)

MỜI KHÁCH VÃNG CHƠI

Nghĩa bạn chân thành há để rơi

Quỳnh giao gắn bó hẳn duyên trời

Tình luôn thắm thiết- tình đâu cạn

Ái mãi nồng nàn- ái chẳng vơi

Những kẻ tâm xà nên kịp tránh

Từng tên dạ quỷ hãy nhanh rời

Nhân hiền đãi sỹ thi đàn rộn

Quán nhỏ xin mời khâch vãng chơi.

=====================

30/   Tống Quang   (Bài 3)

MONG CHO HẾT DỊCH

Bao ngày Cô-vít chẳng về chơi

Bởi sợ lay lan phải tách rời

Nỗi nhớ trong lòng chưa thể cạn

Niềm thương ở dạ đã đâu vơi

Bây giờ biến thể còn luôn hiện

Vả lại Rô-na có mọi nơi

Lập chốt khoanh vùng sao tới được

Mong cho hết dịch cũng nhờ trời.

=====================

31/   Cố Nhân

ĐÊM BUỒN

Chập chờn giấc mộng cứ đầy vơi

Nửa mảnh trăng treo phía cuối trời

Ảm đạm sườn non cơn gió thổi

Âu sầu ngọn liễu hạt sương rơi

Con thuyền lạc bến trôi hờ hững

Chén rượu ly hương thấy rã rời

Viễn khách mơ màng ôm dĩ vãng

Thôi đành xếp lại những ngày chơi.

=====================

32/ Viên Lê

THƯƠNG CHIẾC LÁ

Về cội xa cành chiếc lá rơi

Mùa thu óng ả tiếc khôn rời

Bao chiều mơn mởn ươm chồi nụ

Mỗi sáng xanh tươi tắm nắng trời

Bạo bệnh bão giông không níu nổi

Sợi tơ vàng đá dứt rong chơi

Biết là quy luật... nhưng mà vẫn

Nhung nhớ trong lòng chẳng thể vơi

======================

33/ Tống Quang (Bài 4)

DUYÊN THƠ QUẤN QUỆN

Với muội cùng nhau xướng họa chơi

Duyên thơ quấn quện khó buông rời

Giao lưu lục bát tình không cạn

Kết nối đường thi nghĩa chẳng vơi

Nỗi nhớ đêm ngày thêm vững chãi

Niềm thương sáng tối dễ gì lơi

Tâm chàng thoải mái bao giờ hết

Dạ thiếp mừng vui sướng quá trời.

========================

34/ Lê Đình Nghĩa (Bài 3)

QUÊ HƯƠNG

Nhặt cánh lan rừng ấp ủ chơi

Quê hương nhung lụa quyết không rời

Chon von đỉnh núi mây lơ lửng

Thấp thoáng lưng đèo chú vượn rơi

Nhảy múa nô đùa vui chúng bạn

Kêu la nghịch ngợm giỡn rung trời

Đó đây tiếng sáo du dương vọng

Văng vẳng tai nghe mãi chẳng vơi.

=======================

35/  Nguyễn Thế Thành (Bài 5)

NGHIỆM TRẢI

Nghiệm trải buồn đau mấy cuộc chơi

Những ngày chốt giữ nghẹt bom rơi

Cắt rừng tải đạn mom đầu bãi

Vượt thác truyền tin nẻo cuối trời

Dục giã Làng Vây thông mở lối

Dập dồn Bình Giã toả nguồn khơi

Nam Lào Xiêng Khoảng đâu ngơi nghỉ

Đường Chín Khe Sanh mãi chẳng rời

Nay về đất tổ lòng vương nặng

Bão lửa thăng trầm lặng lẽ vơi.

=====================

36/  Dương Cung (Bài 3)

SÂN CHƠI XƯỚNG HỌA

Xướng họa Đường thi khoái quá trời

Giao lưu thơ phú một sân chơi

Phải duy trì nó đừng buông thả

Nên giữ phong trào chẳng bỏ rơi

Thi hữu đồng lòng luôn gắn bó

Muội huynh đoàn kết cấm buông rời

Mặc cho cô vít hay phong tỏa

Toàn hội duy trì chớ để vơi

====================

37/ Hoa Muống Biển  (Tự họa)

GIỮ LẠI

Ngồi buồn ngắm cảnh lá vàng rơi

Đếm giọt sương sa phủ kín trời

Ngẫm lại tình đời khi thiếu đủ

Suy về đạo nghĩa lúc đầy vơi

Chìm trong bể khổ... mong còn lại

Vượt khúc sông sâu... chẳng muốn rời

Đắm đuối ta nhìn đàn cá lượn *

Thôi đừng vứt bỏ giữ mà chơi

* Mượn ý câu "Cá chuối đắm đuối vì con"

====================

38/  Tống Quang (Bài 5)

Ý CỦA TRỜI

Gặp gỡ bên nhau chẳng muốn rời

Vô tư tâm sự lại du chơi

Bao ngày nỗi nhớ đâu bền chặt

Những tháng niềm thương đã bỏ rơi

Bóng thiếp trong lòng không thể cạn

Hình chàng ở dạ lẽ nào vơi

Duyên tình hợp cảnh sao phai nhạt

Có phải là đây ý của trời.

===================

39/  Tinh Nguyên

NHUNG NHỚ

Cái nhớ đong đầy chẳng thể vơi

Duyên xe chỉ kết sợi tơ trời

Bảy mươi xuân thắm cây cành xếp

Bấy chục thu vàng cội lá rơi

Mắt mộng đôi ta tình có đượm

Lòng mơ én nhạn nghĩa không rời

Trời đông trở gió ôi se sắt

Nhớ lắm đôi bờ vẫy gọi chơi.

=====================

40/   Lê Đình Nghĩa (Bài 4)

CHẲNG VƠI

Nhắn nhủ cùng em nghĩa chẳng vơi

Yêu thương lăm lắm quyết không rời

Ông cha mách bảo cưng nhiều nhé

Cậu mợ khuyên rằng mến chớ rơi

Hò hẹn cùng nhau vui sớm tối

Rủ rê với bậu thỏa chung trời

Ánh trăng chiếu sáng trăng chào đón

Giục bước ta mình quấn quýt chơi.

====================

41/ Hoa Muống Biển

(Bài họa thay lời cảm ơn)

TÌNH CHỚ ĐỂ VƠI

Xướng họa thi Đường ta, bạn chơi

Cùng nhau kết lại nhớ đừng rời

Huynh trao tứ ngọc câu thơ thả

Đệ gửi lòng thành giọt lệ rơi

Mặc bởi xa nhau ba cõi đất

Còn hay cách biệt bốn phương trời

Hòa chung nhịp đập con tim nhé

Mãi mãi tình này chớ để vơi.

====================

 

1 nhận xét: