KHOẢNH KHẮC 12
Sau 40 năm, mãi hôm rồi tôi mới gặp lại anh, vẫn còn nhớ đầy đủ cả họ tên:
Hoàng Xuân Đổng, chỉ có điều nhân dạng đã quá nhiều thay đổi.
...
Gần hết học kỳ một của năm thứ nhất mới thấy anh
khoác ba lô từ mặt trận trở về. Người gầy guộc, đen đúa như hầu hết lính tráng
thời ấy. Chẳng khi nào thấy anh mang trang phục khác, chỉ thấy diện bộ quân phục
đã sờn, mũ cối, dép cao-su 4 quai. Anh với tôi cùng giường tầng (tôi ở tầng
trên), nói chung anh chăm chỉ học và ít giao du. Bữa ấy khuya lắm thấy anh leo lên chỗ tôi:
“Ri là răng hầy?”. Thì ra nhiều kiến thức cơ bản anh đã bị rơi vãi ngoài chiến
trường, để phục hồi lại còn gian nan lắm.
Anh nghiện thuốc lá nặng nhưng lại bằng cái thứ thuốc
tự quấn như sâu kèn. Mỗi khi hút khói tỏa ra khét mù.
Có hôm đã gần sáng tôi bỗng thấy giường rung lên như
dây đàn, vội xuống xem thì anh đang co quắp vì sốt, răng va vào nhau lập cập. Bảo
gọi y tá, anh xua tay, chỉ nhờ lấy cho ít nước để uống vài viên Qui-nin. Lần ấy
tôi mới được mục kích cơn sốt rét rừng mà trước đây chỉ nghe tả trong sách.
Sang năm thứ hai thì anh với Lê Công Triêm, Trần
Xuân Châu, Phạm Công Đức, Nguyễn Thanh Vương và Nguyễn Thành Lam chuyển vô ĐHSP
Huế.
Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2021
KHOẢNH KHẮC 12 - Hoàng Xuân Đổng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét