HOA DẠI (Thiên Phúc)
Hoa dại mà đâu chịu kiếp hèn
Khéo nhường gai góc để vươn lên
Sần sùi lá nhuộm màu mưa quất
Loang lổ nhành đan vệt sấm rền
Bốn mặt giang sơn còn nhụy thắm
Ba thu sương gió vẫn hương bền
Ngang qua lãng tử thường lưu ảnh
Ví thử ông Trời đã đặt tên.
-----------
CÁC BÀI HỌA >>>
HOA NÀO DẠI -Dang Kich
Tạo hóa sinh ra đã phận hèn
Ai cho cơ hội để mà lên
Kêu ca chi lắm đành ôm hận
Than vãn càng thêm chịu tiếng rền
Thôi cứ dốc lòng cùng đất mẹ
Miễn sao sắc biếc được lâu bền
Ở đời giúp ích cho thiên hạ
Chẳng có lý gì lụy cái tên
1/ Nguyễn Thị Tâm
HƯƠNG SẮC DÂNG ĐỜI
Hoang dã nào đâu chịu kiếp hèn
Vươn mình dáng thẳng thế là lên
Bờ rào xó dậu nhưng không nản
Lối nhỏ sườn đê cũng chẳng rền
Bão gió nào lay gìn sắc thắm
Mưa giông chẳng chuyển giữ hương bền
Ai chê hoa dại thôi đành chịu
Hương sắc dâng đời chẳng kẻ tên!!!
2/ Vu van Thuy
Chẳng hoa nào chịu kiếp thân hèn
Không sắc thì hương dậy ngát lên
Cỏ dại ven đường, khoe dáng thắm
Anh đào trên núi, toát duyên rền
Mai tươi trước hạnh, rằng hay muộn
Cúc lụi sau hồng, bảo kém bền
Đã sống trời ban cho số phận
Tên khoa học có, chắc quên tên.
3/ Tài Phí
BÀI HỌA
Hoa Dại nghe tên cảm thấy hèn
Bờ rào chốn ấy cứ bò lên
Không người chăm sóc nào ân hận
Thiếu kẻ trồng vun miễn khóc rền
Cuối ngõ mưa vùi tươi nhụy thắm
Đầu đường gió dập ngát hương bền
Thủy chung sắc tím không phai nhạt
Son sắt kể chi ở cái tên.
4/ Han Dam Duy
CỎ CÂY HOANG DÃ
Thôn hương cây cỏ mé đường lên
Cắc cớ chi người muốn hỏi tên
Kiếp lá xanh, lờ dưng phú quý
Đời hoa tím, phớt tỉnh sang hèn
Nắng mưa chẳng lạ lời khô ướt
Giông gió từng quen tiếng sấm rền
Cuộc sống vô thường xưa vẫn vậy
Cỏ cây hoang dã lắm dai bền
5/ Hong Phi Pham
HOA DẠI
Cũng bởi sinh ra chốn thấp hèn
Từ nơi hoang dã đã vươn lên
Xòe hoa khoe sắc dù mưa dập
Phô nhụy tỏa hương mặc sấm rền
Khối kẻ mang danh nhanh héo rụng
Còn ta chẳng phận vẫn bền lâu
Hiền nhân quân tử yêu là ngắm
Vẻ đẹp đâu cần lụy cái tên
6/ Nuoi Cao Van
VÔ TƯ
Không tuổi không tên, chẳng phải hèn
Cần gì hụp xuống với trèo lên
Lo chi nhiều nỗi cho ôm hận
Vô sự đơn lâu trút thả rền
Mãi sống yên vui miền đất mẹ
Thác cười ha hả xứ tâm bền
Tranh nhau: lắm kẻ trong thiên hạ
Tự tại đời ta mặc kệ tên...
7/ Hưng Trần
HOA CỦA TRỜI
Ai hiểu được chăng phận yếu hèn
Trải qua nắng gió biết vươn lên
Đã từng năm tháng trong giông tố
Thấm thoát nguồn cơn bão sấm rền
Vẫn muốn khoe màu, phơi sắc thắm
Còn đưa tỏa ngát, giữ hương bền
Cuộc đời thật giả, khôn và dại
Chẳng hám màng danh chuyện đặt tên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét