Nghiền ngẫm lương y tự tác thành
Sẵn sàng từ bỏ thói hư danh
Xa nơi quyền quý mưu cầu lợi
Gần chốn dân quê giữ phúc lành
Thanh bạch an bình, tâm thánh thiện
Bon chen thế sự, ngại gian manh
Lãn Ông tự nhạo mà không Lãn
Còn mãi lưu truyền với sử xanh
------------------------------------
Trong "Thượng kinh kí sự" có kể lại một câu chuyện tình của ông như sau:
Hồi trẻ, Lãn Ông
Lê Hữu Trác được bố mẹ dạm hỏi cho một cô gái con quan làm vợ. Nhưng sau vì
hoàn cảnh trắc trở, ông phải vào quê mẹ ở Hà Tĩnh để sinh sống.
Cô gái sau này
không lấy chồng mà nương thân chốn cửa thiền. Hơn 40 năm sau cô đã trở thành
một nhà sư ở một ngôi chùa tại một miền quê yên tĩnh và tình cờ gặp Lê Hữu Trác
ở Kinh thành. Ni cô tự giới thiệu mình đang trụ trì chùa…, là con gái quan…
Hải Thượng Lãn
Ông giật mình chợt như tỉnh giấc mơ.
Lãn Ông ân hận
và tự dằn vặt mình, vì mình mà bà phải mỏi mòn đợi chờ cho đến hôm nay. Ông xin
chuộc lỗi bằng cách được coi bà như người em gái nhỏ và đề nghị cất cho bà 1
cái chùa, trong một cảnh vườn vắng vẻ, yên tĩnh ở quê nhà, nhưng bà đã chối từ.
Ông cảm tác mà làm
bài thơ rằng:
“Vô tâm nên nỗi luỵ người ta
Trông
mặt nhau đây luống xót xa
Gượng
cười khôn giấu đôi hàng lệ
Tóc
bạc che mờ nửa mặt hoa
Kiếp
này hãy kết làm huynh muội
Kiếp
khác xin hoàn nghĩa thất gia
Ai
nỡ phụ ai, ai nỡ phụ
Dở
dang, dang dở biết đâu mà?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét