Bữa nọ đến một
gia đình trong mạn núi đá thấy chủ nhà có một vườn dong riềng. Đang mùa hoa.
Hoa rực rỡ đỏ chót giữa xung quanh bốn bề núi đồi, cây cỏ xanh tươi.
Lâu lắm rồi mới
lại nhìn thấy loài hoa này. Bất giác nhớ đến tuổi thơ xưa len lỏi đi tìm hoa
dong riềng mút mật. Chỉ có một tí teo mật ở cuống hoa mà ngọt lịm râm ran cả đầu
lưỡi rồi thấm dần xuống họng. Xưa kia túng thiếu và đói kém nào biết kẹo bánh
là gì, trẻ con cũng chưa phải học nhiều như giờ nên chúng tôi tha hồ hái hoa, bắt chim. Mấy món khoái khẩu là sung chấm
muối, quả mặt trời (lạc tiên) chín thơm và ngọt, rồi thì mút mật hoa dong riềng,
dâm bụt…. Cũng có lần quệt phải sâu bù nẹt đến sưng cả mặt mày.
Trong bữa cơm hàng ngày thường có món độn dong riềng. Củ dong
nhổ về, rửa sạch, thái lát như xu hào rồi cho vào nấu cùng với cơm. Nói chung
cha mẹ tôi giành phần ăn độn để nhường cơm cho các con. Buổi sáng, trước khi đến
trường, đôi khi có món dong riềng luộc. Nhìn vào rổ dong luộc nó đen sì sì, thô
cục, ăn cũng thấy hơi ngòn ngọt nhưng ăn nhiều thì chán vô cùng. Dù sao cũng phải
cảm ơn nó, nhờ nó mà chúng tôi cũng như biết bao nhiêu gia đình khác đã qua được
các đận mất mùa, giáp hạt.
Dần dà, đói khát đã lùi xa vào dĩ vãng. Cây dong riềng một thời
gắn bó cùng nhà nông đã trở nên hiếm hoi. Hôm nay giữa miền đồi heo hút bắt gặp
nó, ta tưởng như gặp lại người tri kỷ năm nào. Phải chăng cây cối vô tri hay lữ
khách cất bước trên đường đời do bộn bề công việc mà vô tình quên lãng nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét