Có người bảo: Sao cái
chuyện ấy trên Facebook ông viết có vậy.
Tôi cười: Mình có
phải dân văn chương đâu, thích thì viết và chỉ đủ sức đến đấy, tôi gọi nó là
văn vụn. Với lại thời buổi này ai ai cũng bận, hơi sức đâu mà đọc lắm.
Vả chăng tôi lại nghĩ
cái gì hơi thiêu thiếu thì còn háo hức, chứ thừa thãi có khi ngán.
Vậy là các mẩu đoản
văn của tôi dù chữ to cũng chưa qua nổi trang A4.
Lại có người hỏi: Có
phải thơ ông tự làm không?
Tôi phải nói lại lần
nữa: Thơ hay và dài tôi không thể làm được. Nhưng thơ con cóc, có tí vần vèo
thì thi thoảng tôi cũng võ vẽ. Cái nào do tôi nghĩ ra thì không có tên ai. Bài
nào tôi mượn thì gắn tên người đó. Tôi ghét thói "cầm nhầm" lâu lâu
thành của mình.
Trong một dịp trà dư,
tửu hậu, một người trong bọn đã cao giọng: Cái quân chơi Phây-búc toàn lũ điên,
chỉ khoe ảnh ăn chơi nhảy múa, chát chít vớ vẩn, mất thời gian. (Ấy là ông ấy
không biết tôi đang chơi Facebook mà nói vậy).
Để cho ông nói thoải
mái, chán chê. Tôi mới lựa lời:
- Bác hơi có ác cảm
với Phây-búc đấy. Bác nên nhớ rằng hãng Facebook có tới hơn 500 chi nhánh, mạng
lưới khắp toàn cầu và xu thế ngày càng phát triển. Thế giới có khoảng gần 2 tỷ
người sử dụng nó và vẫn chưa dừng lại đâu.
Tôi xin hỏi bác: Con
dao là vật có ích hay có hại? Câu hỏi ấy hoàn toàn
phụ thuộc vào người dùng nó. Nó có thể dùng để thái rau nhưng nó cũng dùng để
đi chém người. Chúng ta cần phải có văn hóa mạng. Dân trí cao thì mặt lợi càng
được khai thác tối hơn.
Có vẻ bác ấy vẫn chưa
tâm phục, khẩu phục lắm và nói chung là nếu cho Phây-búc chết đi được thì càng
tốt vì đứa con gái của bác mới vào lớp 10 cứ suốt ngày trên mạng chả chịu học
hành gì.
Thưa các bạn! Riêng
tôi, tôi vẫn trung thành với chính mình. Tôi chỉ dùng dao thái rau, thái thịt
để làm cỗ đãi mọi người hàng ngày. Và tôi xin thề sẽ không vác dao chém ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét