Trang

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

ÔNG HÀNH KHẤT


Trong một lần đi ra Ninh Bình, qua cầu Yên trên Quốc lộ 1 nhìn thấy một ông lão hành khất ngồi bên thành cầu. Xe cộ vụt lao qua, hầu như không mấy ai còn thời giờ nhìn ngó ông lão tội nghiệp. Tôi cứ băn khoăn: Sao ăn xin không đến nơi chợ búa, khu dân cư, đền chùa… mà lại ngồi ở đây kia chứ?.
Lúc giải lao ngồi quán uống nước, bà chủ quán cho biết: Ngày nào ông lão cũng ngồi ở đấy. Ông không ngửa tay xin những người đi đường. Ông kiên nhẫn trông chờ những chiếc xe đón dâu, những chiếc xe đưa  tang. Thế nào họ cũng rải tiền, nhà giàu thì họ rải nhiều, nhà nghèo họ cũng rải, tiền thật hẳn hoi. Và ông là người thu dọn những đồng tiền lẻ kia.
Đều đặn ngày ngày ông ra đấy mai phục, mỗi hôm cũng phải có ít ra dăm bảy đám, chưa kể được bữa tốt ngày thì nhiều.
Đương nhiên cái việc ông làm cũng chẳng mấy ai tán thành. Nhưng xét kỹ ra nó cũng có mặt tốt, đó là bảo vệ môi trường trong lành, sạch sẽ.
Không hiểu sao gần đây tục rải tiền đã trở nên phổ biến. Truyền ngôn nhau là: Tiền cầu phà cho các cụ, tiền cầu may… Nếu quả có chuyện ấy thì các cụ đâu có tiêu tiền thật. Tôi nhớ hồi xưa có người đã phải đi tù về tội xé tiền, hủy hoại đồng tiền. Mặt khác, rải đồng bạc có in hình lãnh tụ để người ta dày xéo lên thì thật quá phản cảm và khó coi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét