Bạn tôi lập Facebook được mấy tháng
nay và chúng tôi cùng nhau kết bạn.
Vào thăm nhà bạn thấy quá đơn sơ và
lèo tèo. Vài tấm hình đi thăm thú đó đây. Vài câu thăm hỏi xã giao chiếu lệ.
Dường như chủ cũng đã chán "Phây" nên khi vào cứ lóng nga lóng ngóng.
Facebook cũng giống
như "mảnh vườn tâm hồn" của ta, cần phải được chăm bón và nuôi dưỡng
thường xuyên. Giống như
ta vẫn bồi bổ cho cơ thể mình bằng các bữa ăn sáng, trưa, chiều, tối.
Nhưng cũng tương tự vậy, đừng làm nó
bị quá tải, bị bội thực bằng việc suốt ngày ta quên đời, mặc sức đắm chìm trong
Facebook, quấn quýt với nó như
người tình chưa cưới.
Nếu chỉ
có mấy tấm hình và các thông tin nghèo nàn đưa lên thì Facebook sẽ nhàm chán và
sẽ dần dần úa tàn. Một mình ta đôi khi không đủ sức nếu như không có nhiều
người cùng chăm chút.
Vì thế
phải luôn có các bạn bè đến chia sẻ mỗi ngày nếu không thì Facebook sẽ cằn khô
như một mảnh vườn hoang.
Cũng
phải đôi khi tranh thủ dạo qua thăm bè bạn để thỉnh thoảng họ còn biết lối mà
tìm đến nhà mình. Ông bà ta nói rồi: "Có đi, có lại mới toại lòng
nhau". Mình cứ đóng cổng, khóa cửa chẳng đến nhà ai thì hỏi rằng mấy ai
dám đến nhà mình.
Tôi vẫn
buồn vì những thiên kiến của một số người với Facebook. Người lập rồi thì không
chăm để nó tự chết. Người chưa lập thấy người đã có toàn những đồ vô bổ thì
chán không muốn có nữa.
Nếu như
xưa kia có ai đó có khả năng nhìn chữ đoán được tính cách thì ngày nay nhìn vào
trang Facebook có thể "lờ mờ" đoán được bạn ảo trên mạng của mình.
Bạn chơi với ai? Bạn thích cái gì? Bạn đang vui hay buồn?....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét