Hôm trước vào Facebook xem được một phản hồi của một bạn đang
là sinh viên tại một trường ĐH ở Hà Nội. Nội dung của nó như một đoạn mật mã với
các kí tự tôi không thể nào dịch nổi. Nếu để như thế sợ có người không hiểu,
suy diễn này nọ nên tôi đã xóa. Tôi copy nó ra đây để mọi người xem: “Hihi hnay
dj choi tu mjh leo chua dog moi bjt cgiac ntn J))).dug la ko bjt dj cho bjt bjt rui chan lun^^hahaha Mk….. ”.
Có ai quen đọc hộ tôi với.
Từ hôm ngoài Tết, nhờ có cô em họ, vốn cũng là dân chơi Blog
từ khá lâu hướng dẫn thêm, tôi đã tương đối hoàn thiện cái Blog của mình và đưa
những bài viết lâu nay vào đó. Bữa nay thì diện mạo của nó coi cũng tàm tạm.
Hình thức đơn giản, màu sắc hài hòa, không hoa văn lòe loẹt. Cách thức bố cục hợp
lý, có phân chia danh mục rõ ràng để khi cần có thể tìm kiếm theo từng loại chủ
đề.
Tôi báo cho cô em biết rằng, sau nhiều nỗ lực cố gắng thì kết
quả cái Blog của tôi cũng đã tạm ổn. Có thể coi nó như cái Siêu thị mi-ni xinh
xắn, dễ thương được xếp đặt, bày biện ngăn nắp và đẹp mắt. Cô bảo:
- Em chỉ thích
chơi Blog thôi, nó sang trọng, lịch sự và kén khách. Còn Facebook thì không
khác gì cái chợ, láo nháo và lộn xộn. Em chỉ dùng Facebook để thông báo, liên lạc
là chính chứ ít khi vào.
Nhưng với tôi thì
tôi vẫn giữ quan điểm riêng:
- Trong đời sống
thực thì người ta vẫn phải cả đi chợ và cả vào siêu thị. Mỗi loại hình có một
cái đặc trưng và ưu thế khác nhau. Chợ thì bỗ bã, bình dân nhưng có thượng vàng
hạ cám. Chúng ta giao du tiếp xúc với đủ các kiểu, người tốt cũng có mà kẻ xấu
cũng nhiều. Tôi luôn đi cả hai thứ mỗi ngày.
Ai muốn đi Siêu
thị mời vào blog của tôi. Nó cũng vẫn là những thứ đã trưng ra trên Facebook
trước đây nhưng tôi có gọt đẽo lại tí chút. Cái sự tiện lợi nữa là Blog có danh mục, khi cần muốn
tra thể loại nào thì vào mục đó sẽ tìm thấy dễ dàng. Trong Facebook thì các nội
dung xếp đống lên nhau sau một thời gian bơi móc mãi vẫn chưa ra.
Địa chỉ blog của
tôi: dangkich.blogspot.com - Và nhân đây cũng nói thêm: các vấn đề trong blog của
tôi chỉ là các chuyện lặt vặt thường ngày trong đời sống ta đã gặp đâu đó. Có
khi chuyện ngày trước, có khi mới xảy ra, có khi chỉ nghe kể. Tôi coi trọng yếu
tố văn hóa và nhân bản nên những con người phiếm chỉ của tôi chỉ mang tính tượng
trưng. Cuối phần có cho phép phản hồi tự do, xin chấp nhận cả các ý kiến trái
chiều.
Tôi sẽ rất cảm
ơn ai đó vào đọc và cho ý kiến nhận xét về nội dung của bài cũng như hình thức
của Blog.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét