Trang

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

HÈ VỀ (Trần Văn Thọ)

Nghỉ hè! Tuỵêt quá!
Hè năm nay, ba má tui quyết định cho tui về quê ngoại chơi suốt hai tháng hè. Mấy hôm trước, xem ti vi, nghe các chuyên gia khuyên nên cho bọn con nít nghỉ xả hơi trong mùa hè, giảm căng thẳng sau một năm miệt mài học…và chơi. Có lẽ, ba má tui đã…. giác ngộ.
Đưa tui ra bến xe, má tui căn dặn:
- Về chơi với ông bà ngoại đừng có “quậy” nghe chưa! Ông bà ngoại mà “phản ảnh” về mày là tao lôi về cho…. đi học hè đó.
Nghe tới hai tiếng “học hè” là tui…. nổi da gà.
Chiếc xe buýt bon bon chạy về miền quê. Con đường này, tui đã quen đi lại lắm lần nhưng lần này tự nhiên thấy…. quá đã. Hôm nay, tui về quê nghỉ hè.
Ông bà ngoại mừng khôn tả khi thấy tui về chơi. Tui dzọt ra vườn. Không khí thật trong lành, ngòn ngọt mùi cây trái chín. Tui trèo lên cây ổi, cây xoài hái trái. Bắt chước Tôn Ngộ Không, mỗi trái chỉ cắn một miếng rồi liệng. Mấy ngày ra vườn…. phá, tôi cũng đâm chán.
Tui sang nhà mấy thằng bạn trong xóm (tui đã quen bọn chúng mấy lần về thăm trước đây) rủ chơi đá bóng. Sân đá bóng của bọn tui là khu đất trồng khoai. Mấy năm nay, dân quê tui chơi sang quá không thèm ăn khoai nữa nên bỏ đất hoang. Chiều nào, bọn tui cũng ra đây chia phe đá bóng. Mệt nhưng mà vui lắm! Tui nghe nói mấy chục héc-ta đất sau nhà ông ngoại (có sân bóng của bọn tui) đã được quy hoạch để làm dự án gì đó. Nhiều chủ đất chuẩn bị nhận tiền đền bù. Vậy là, vài năm nữa, bọn tui hết chỗ đá bóng.
Tui phôn về má, nói cho má biết là ở quê vui lắm. Nếu ở đây vui chơi hai tháng hè chắc con sẽ….  mập cui cho mà xem. Má tui mừng lắm.
Chơi đá bóng hoài cũng…. chán, lũ tiểu yêu bạn tui rủ đi chơi game.
Ở đây không thua chi ở thành phố. Quán in-tơ-nét mọc lên nhan nhãn. Toàn lũ tiểu yêu học cấp hai như tui vào chơi game. Trong quán in-tơ-nét có mấy bạn nữ cỡ tuổi tui đang lên mạng chát. Ghê thật! Mấy thằng tiểu yêu ở đây, nhiều đứa có “ních-nêm” thật độc đáo. Nào là: Anh hùng xạ điêu (mặc quần xà lỏn); giang hồ kiếm khách; lãng tử sa mạc…. Còn tui, tui “ngu” cái khoảng chát chít này lắm vì ba má tui bắt tui học đừ điếc, không cho mò tới mạng.
Tui đang cùng thằng bạn chơi game đá banh. Rô-nan-đô đang có bóng. Anh dẫn bóng qua hàng loạt hậu vệ đối phương. Đến cách khung thành chừng hai lăm mét, Rô-nan-đô tung cú sút cực căng.
Tui hét to: - V. .à. .o…. vào…
Một cú phát mạnh vào vai tui, đau điếng:
- Làm gì mà hét dữ vậy. Dậy, má bảo.
Tôi choàng dậy. Thì ra chỉ là một giấc mơ.
********************
Má tui nói:
- Ba má đã đăng ký cho con đi học hè rồi đó. Ngày mai bắt đầu đi học. Thời khóa biểu học hè đây!
Tui mắt nhắm mắt mở nhìn tờ giấy ghi “Lịch học hè”….  nổ đom đóm. Văn, toán, anh, lý, hóa…. các môn học kín cả tuần, chẳng có ngày nào nghỉ.
Tui nhăn nhó:
- Học gì mà nhiều dữ vậy?
- Phải học. Mày xem, lớp mày có ba chục đứa mà hết hăm chín đứa loại giỏi, chỉ có mày là…. tiên tiến. Thế mà không biết xấu hổ. À, mày nằm mơ thấy gì mà hét toáng lên vây?
Tui kể lại giấc mơ được nghỉ hè. Má tui lườm một cái dài…. ba cây số, rồi nói như đinh đóng cột:
- Hừ! Nghỉ hè à? Đừng có... mơ!.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét