“Lênh đênh qua cửa Thần Phù
Khéo tu thì nổi, vụng tu thì chìm”
Câu ca còn nhói trong tim
Ngàn xưa dâu bể biết tìm nơi mô
Núi xanh, xanh đến sững sờ
Sông sâu trầm mặc lững lờ trôi xuôi
Thời gian bên lở bên bồi
Bến trong, bến đục, bến người, bến ma (1)
Bia Thần thuyền nhẹ lướt qua
Bâng khuâng trong bóng chiều tà chuyện xưa
Tiền nhân sương khói mịt mờ (2)
Rì rầm sóng bể như chờ trăng lên
Ngoảnh trông Lã Vọng kề bên
Ôm cần, ôm cả nỗi niềm xót xa
Thênh thang gấm vóc sơn hà
Lặng nghe tiếng của ông cha vọng về
(1) Ngược về trên âu Mỹ Quan có bến Tín nên tôi viết "...bến người, bến ma..."
(2) Hiện nay vẫn chưa thật ngã ngũ ai là người viết chữ Thần (Vua Lê Thánh Tông hay Chúa Trịnh Sâm)
Ngàn xưa dâu bể biết tìm nơi mô
Núi xanh, xanh đến sững sờ
Sông sâu trầm mặc lững lờ trôi xuôi
Thời gian bên lở bên bồi
Bến trong, bến đục, bến người, bến ma (1)
Bia Thần thuyền nhẹ lướt qua
Bâng khuâng trong bóng chiều tà chuyện xưa
Tiền nhân sương khói mịt mờ (2)
Rì rầm sóng bể như chờ trăng lên
Ngoảnh trông Lã Vọng kề bên
Ôm cần, ôm cả nỗi niềm xót xa
Thênh thang gấm vóc sơn hà
Lặng nghe tiếng của ông cha vọng về
(1) Ngược về trên âu Mỹ Quan có bến Tín nên tôi viết "...bến người, bến ma..."
(2) Hiện nay vẫn chưa thật ngã ngũ ai là người viết chữ Thần (Vua Lê Thánh Tông hay Chúa Trịnh Sâm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét