Chúng ta quen với hoa trồng trong vườn nhà hoặc trên
sân thượng. Chăm bẵm tưới tắm đến thế mà nó còn đỏng đà đỏng đảnh.
Nhưng nếu ta chịu khó lên núi vào một buổi sớm tinh
sương, khí trời ẩm và mát, bắt gặp những bông hoa dại đẹp một cách hoang dã,
tinh khôi thì sẽ có một suy nghĩ khác. Nơi đây, hoa dại len lỏi giữa muôn ngàn
cây cỏ, dây leo chằng chịt để rồi bất ngờ vươn ra xòe cánh che ngang một lối
mòn. Mùi hương hoa nhè nhẹ xen lẫn với mùi lá cây, cỏ mục. Biết thân biết phận,
hoa dại đâu dám đòi hỏi gì nhiều. Chả có ai tưới, ai bón đã đành, còn không có
ai ngó ngàng tới trừ khi có người cần tìm lấy về làm thuốc.
Thương một đời hoa, đẹp chẳng để cho ai ngắm, thơm chẳng
để cho ai hưởng và rồi một ngày kia ủ rũ, úa tàn. Lại một lứa hoa khác vô tư, mơn
mởn, ngan ngát cùng nắng gió, tuyết sương.
Tôi ngắt mấy bông chả rõ tên hoa chỉ biết nó thơm mùi
thơm dịu của hoa dành dành, cánh nhỏ màu trắng, thân lá cứng cỏi, mang về cắm lọ.
Thoạt tiên cũng đẹp, cũng long lanh, rực rỡ nhưng chẳng
được bao lâu nó héo dần, cánh rơi lả tả. Thì ra giống hoa dại mà đâu có dại. Nó
thà sống kham khổ nhưng tự do nơi quê hương, chứ nhất quyết không chịu đi làm
nô lệ nơi xứ người.
Nó mang tư cách đáng quý của con người tín nghĩa. Hồn
hoa trinh bạch mà lay động cả nỗi niềm nhân thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét