Trang

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

DẾ MÈN XƯỚNG HỌA



                    
                      Hình anh thấm đẫm tuổi thơ tôi
                      Lý tưởng mộng mơ đã một thời
                      Võ sĩ trên đài hăm hở đấu
                      Ca đoàn ngoài bãi mải mê chơi
                      Không ham vì lợi, không ham lộc
                      Chẳng hám kiếm tiền, chẳng hám lời
                      Trọng nghĩa, khinh tài, hồn Nghệ sĩ
                      Tiếng thơm còn để đến muôn đời

                        Bài tự họa: TUỔI THƠ
                     Đọc anh bỗng thấy bóng hình tôi
                     Nghịch ngợm, ngây ngô thuở thiếu thời
                     Đuổi bướm, bắt chim theo mải mốt
                     Đào giun, chọi dế cứ rong chơi
                     Trèo cây bứt trái, cha đầy giận
                     Đi tắm mò ngao, mẹ cạn lời
                     Ai cũng từng qua miền cổ tích
                     Quên làm sao được giữa dòng đời

27 bài họa
1/ Trần Chính
 TIỄN BIỆT TÔ HOÀI
Hồn ông còn đẹp mãi trong tôi
Tư tưởng hiền nhân sáng mọi thời
Kẻ ác hiếp lành nên quyêt đánh
Người ngay hữu hảo hãy cùng chơi
Đề cao nét sống vì đồng loại
Chẳng để thanh danh nhọ chữ lời
Tiễn biệt người đi về đất Phật
Cõi trần gian vẫn nhớ ngàn đời
 LAN MAN DẾ
Dế Mèn in đậm ở trong tôi
Hống hách, hung hăng thuở thiếu thời
Suýt chết trên đài vì thích đấu
Gần toi ngoài bãi bởi ham chơi
Thành danh cũng tại điều ân hận
Nổi tiếng là do biết kiệm lời
Câu chuyện lan man về chú dế
Vô tư ca hát rất yêu đời

3/ Dang Kich 
 TUỔI THƠ
Đọc anh bỗng thấy bóng hình tôi
Nghịch ngợm, ngây ngô thuở thiếu thời
Đuổi bướm, bắt chim theo mải mốt
Đào giun, chọi dế cứ rong chơi
Trèo cây bứt trái, cha đầy giận
Đi tắm mò ngao, mẹ cạn lời
Ai cũng từng qua miền cổ tích
Quên làm sao được giữa dòng đời

 CON DẾ MÈN
Dế Mèn hình ảnh đẹp trong tôi
Kỷ niệm khó quên tuổi thiếu thời
Hiệp sỹ bãi bồi mà ngỗ nghịch
Danh ca xóm cỏ lại ham chơi
Thông minh hiếu động không toan tính
Nghĩa hiệp thủy chung chẳng lỗ lời
Nhắc nhở cho mình luôn phấn đấu
Muốn nên phải học để vào đời

 NHỚ TÔ HOÀI
Cuối cùng bác đã quyết rong chơi
Thế thái nhân sinh đã cạn lời.
Bạc phếch mái đầu Người Nghệ sỹ.
Nụ cười rạng rỡ Bậc Tân thời
"Trên núi bài ca" vương vấn bạn.
"Dê Mèn phiêu ký" chạm tình tôi
Trọn cuộc trường chinh thời đã thế
Thế thời chẳng thế Sống muôn đời

 NHỚ BÁC TÔ HOÀI
Hình bóng in hoài ký ức tôi,
"Dế Mèn" phiêu bạt cũng do thời...
Khôn ngoan một thuở tìm mơ ước
Ngốc nghếch cả đời... tạo cuộc chơi
Diệt ác, bênh hiền không lấy tiếng
Trừ gian, giúp yếu chẳng cần lời...
Tô Hoài bác hỡi! Cầu an giấc
Sự nghiệp văn chương bác để đời

 BẠN DẾ MÈN
Khổ thân tôi lắm Dế Mèn ôi?
Ai cũng bảo tôi giống bạn rồi
Giữa nắng ham vui chơi đá bóng
Trưa hè nghiện tắm, thả dòng trôi
Ham chơi học nhác vui cùng bạn
Hiệp sỹ ngao du dạo khắp nơi
Cha bảo ít chơi lo cố học
Mai sau này lớn đỡ cho đời.

 DẾ CA
Nghĩ người lại ngẫm đến thân tôi.
Lưu lạc tha phương, chẳng gặp thời.
Bản chất hung hăng, ưa đấu đá.
Tính tình lãng mãn, thích ăn chơi.
Cầm đàn, lại gảy không nên tiếng.
Uốn giọng, nhưng ca chẳng đạt lời.
Tiếng gáy nỉ non, buồn thế thái.
Vểnh râu, rung cánh lánh xa đời

 NGẪM CHUYỆN DẾ
Chuyện dế sao mà giống hệt tôi
Nhỏ thì nghịch ngợm biết tùy thời
Lớn lên hăng hái trong công việc
Luống tuổi nhiệt tình suốt cuộc chơi
Mặc kệ ganh đua đòi lớn tiếng
Bỏ qua tranh chấp muốn hơn lời
Thong dong ca hát hồn phiêu lãng
Toan tính nhiều chi chỉ khổ đời

 CHUYỆN DẾ MÈN
Dế mèn làm tổ trước vườn tôi
Bới đât hung hăng chỉ nhất thời
Sáng sáng miệng hang hăm hở gáy
Chiều chiều ngoài tổ mải mê chơi
Kiếm ăn nhanh nhẩu bên bờ cỏ
Tìm bạn tâm giao cũng kiệm lời
Nhà Dế bà con đều thế cả
"Phiêu lưu" nức tiếng để cho đời

 ĐỌC DẾ NGHĨ MÌNH
Đọc dế Tô Hoài nghĩ đến tôi
Sống cứ lơ mơ chẳng hợp thời
Râu thưa tạo dáng ưa chải chuốt
Cánh mỏng ra oai thích xòe chơi
Lúc vui kêu bạn không ra tiếng
Khi tức chửi người chẳng giữ lời
Ngẫm mình, an ủi mình là vậy
Thành bại rồi ra cũng một đời

12/ Bảo Như 
 DẾ TỰ SỰ
Cho đến bây giờ - Tôi vẫn tôi
Mộng mơ, lý tưởng không có thời.
Khi xưa còn trẻ đầy nhiệt huyết
Hiện tại sắp già cuồng ái chơi.
Chân thật, thiệt tình, không dối trá
Bao dung, rộng lượng, chẳng nhiều lời
Vô tư, hào sảng... khinh danh lợi,
Nhân thế nào riêng chuyện của đời.

 CẢM ƠN DẾ MÈN
Tôi phải là tôi, là chính tôi
Không ưa nịnh hót, chẳng xu thời
Nghĩa nhân, lý tưởng làm tâm sống
Quyền lực, váng chiều của cuộc chơi
Nhận bạn, sang hèn không bội tín
Xuất ngôn, sau trước giữ nguyên lời.
Cảm ơn "bạn dế phiêu lưu ký"
Anh đã cho tôi lẽ ở đời

14/  Ninh Ngọc Tùng 
 CÁI HỌA ĐUA TRANH
Tháng năm vất vả mãi theo tôi
Mộng ước xuân tươi đã hết thời
Dấn bước cheo leo trong kiếm sống
Trèo non nghiêng ngửa chốn vui chơi
Chạy tìm danh vọng không thành quả
Đuổi bắt tiền tài chẳng được lời
Tuổi ngả về chiều nhìn thế sự
Sắp lên tiên cảnh ngán tình đời

 DẾ CÔNG NGHỆ
Mọi người gắn kết, phải nhờ tôi
Liên lạc qua tôi, mới kịp thời
Trợ thủ trên tay người bận rộn
Cứu tinh trong mắt kẻ rong chơi
Xa xôi ngàn dặm, còn nghe tiếng
Cách trở năm châu, vẫn đáp lời
Ghi lại bóng hình, lưu kỷ niệm
Công lao của “DẾ”, để bao đời

16/ Ninh Ngọc Tùng 
 DẾ MÈN 1
Cái lão Dế Mèn ngứa mắt tôi
Huyênh hoang, hống hách lúc đương thời
Vểnh râu thách thức trong vòng chọi
Vung cựa thụi tung giữa cuộc chơi
Đấu trí, đua tài cài mấy thế
Giữ đồng, chiếm bãi cãi nhiều lời
Còn đâu cái thuở oang oang gáy
Chiếm cứ biết bao đất của đời

17/ Ninh Ngọc Tùng
 DẾ MÈN 2
Cái lão Dế Mèn ngứa mắt tôi
Đi bằng đầu gối đã quen thời
Nấp trong bóng tối chờ vòng chọi
Ẩn dưới hang sâu đợi cuộc chơi
Đấu trí, đua tài mong giữ ghế
Mua quan, bán chức để sinh lời
Nhọc nhằn cái thuở lươn đầu lấm
Đã đủ hay chưa mộng của đời

18/ Cố Nhân 
 TUỔI THƠ CÙNG DẾ
Dế kêu văng vẳng gợi trong tôi
Tâm trạng buồn vui thuở thiếu thời
Ri rích đêm mưa bà mất ngủ
Lang thang ngày nắng cháu ham chơi
Khi thua chán nản không lên tiếng
Lúc thắng hò reo chẳng tiếc lời
Nhếch nhác về nhà len lét sợ
Dăm roi quắn đít nhớ già đời

19/ Hư Không
 TUỔI DẾ XƯA
Tuổi mộng in hằn lũ chúng tôi
Vần bi chọi dế thuở niên thời
Làng trên mấy đứa hò thi đấu
Xóm dưới dăm thằng giục mải chơi
Trảy hội xuân về đua hái lộc 
Mùa chiêm nhặt thóc xúm chia lời
Thành công mấy bạn thành danh cả
Chỉ có mình ta kẻ chán đời

20/
Toi Pham Van
 DẾ MÈN VÀ TÔI
Hình anh còn mãi ở trong tôi
Hồn trẻ đi qua đã mấy thời
Tung cánh vĩ cầm ban nhạc hát
Dương càng đài võ món quyền chơi
Kết thân khắp chốn không ngơi nghỉ
Thuyết khách mọi nơi chẳng tiếc lời
Thơ ấu gối đầu trang sách nhỏ
Tấm gương soi sáng suốt đường đời

21/ Toi Pham Van
 TÂM SỰ DẾ CHOẮT
Còn lại chút tình anh với tôi
Quýt làm cam chịu cũng do thời
Ở nhà ngang ngược gia đình quản
Ra ngõ hung hăng xã hội “chơi”
Lẻo mép gặp nguy nào thấy tiếng
Khua môi lâm vận có nên lời
Khuyên anh dăm tiếng sau này nhớ
Phải biết nhu cương, biết thói đời

22/ Nghĩa Lê Đình
 VÕ SĨ DẾ
Bờ đê bãi cỏ, chính nhà tôi
Võ sĩ lừng danh, thắng mấy thời
Sáng sớm vào hang yên giấc ngủ
Đêm về rời tổ dạo rong chơi
Chọi thua, không nản không danh lợi
Đấu thắng, chẳng màng chẳng lấy lời
Nhanh nhẹn kiên trung dòng dũng cảm
Tiếng tăm lừng lẫy đã bao đời.

 TÂM SỰ DẾ MÈN
Dế mèn gắn chặt với hồn tôi
Tiếng gáy dìu ai nhớ thiếu thời
Sáng sớm một mình lo lót ổ
Đêm khuya cùng bạn mải đùa chơi
Hung hăng thách đấu không thèm nói
Vui vẻ hát ca lại quá lời
Trước bạn hay thù râu cứ vểnh
Phiêu lưu, hào hiệp sá gì đời
            CHUYỆN DẾ MÈN
Vinh danh Dế cụ* chẳng nhiều lời
Tự đắc dương oai đã một thời
Ngạo mạn, tài hoa mê múa hát
Hung hăng, dũng mãnh thích rong chơi
Vô tình giết Choắt* do thằng Cốc *
Chủ ý cứu Trò * bởi tự tôi
Cùng Trũi * phiêu lưu đi khắp chốn
Bao lần mạo hiểm suýt toi đời

   * Các loài vật trong Dế mèn phiêu lưu ký

            DẾ MÈN TỰ SỰ
Trang phiêu lưu ký Dế mèn tôi
Là bạn tuổi thơ biết mấy thời
Cùng Trũi lắm phen từng thách đấu
Với Cào đôi bữa đã rong chơi
Bên sông Tô Lịch* hay lên tiếng
Cuối phố Phủ Hoài * thảng cất lời
Vào sách giao du nhiều xứ lạ
Chiều chiều thương mẹ mới lìa đời

Ghi chú : Tô Lịch là quê ngoại của Tô Hoài
Phủ Hoài là quê nội của Tô Hoài

 DẾ MÈN TÂM SỰ
Ngẫm lại ngày xưa thuở thiếu thời
Dế Mèn - Tên gọi ấy là tôi
Kiêu căng hống hách không thương bạn
Tự mãn nghênh ngang chẳng ngán đời
Cậy sức thế nên ham chọc phá
Ỷ tài thành thử thích rong chơi
Bao lần gây chuyện rồi ân hận
Bài học đầu tiên vẫn nhớ lời
(1)

(1) Bài học đường đời đầu tiên Dế Mèn

DẠO GÓT NHÂN GIAN
Dế Mèn du ký thổi hồn tôi
Phiêu bạt trần ai thuở thiếu thời
Khoái chí tự hào bên thách đấu
Hả lòng thỏa dạ chí ham chơi
Theo dòng thời cuộc bao trôi nổi
Dạo gót nhân gian những lãi lời
Cuối bãi đầu ghềnh đều góp mặt
Lênh đênh nếm trải mọi gam đời

------------------------


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét