Bình minh vốn là một
thuộc tính của vũ trụ, muốn hay không thì nó vẫn cứ diễn ra mỗi ngày. Đôi khi
nơi phố phường đô hội chen chúc lại bộn bề
trăm công ngàn việc chả ai hơi đâu để ý đến nó.
Sáng nay tôi rủ thằng
cháu dậy thật sớm “phượt” một phát lên đỉnh đồi Ông Đùng xem bình minh ở trên
cao nó thế nào. Các nhà còn đang cửa đóng then cài, một tốp vài ba bà dậy sớm
đi bộ. Dọc đường lên, cây cỏ còn đẫm sương mai, côn trùng đang mải mê ngủ,
không gian yên tĩnh lạ thường. Leo lên đến đỉnh cũng mệt ra phết nhưng có cái cảm
giác tự do, phóng khoáng của những anh bị hạn chế tù túng trong một khoảng trời
chật hẹp.
Dù sao không khí trên
cao cũng trong lành hơn bởi nó xa nơi bụi bặm và cây cỏ thì vô cùng nhiều. Xa
xa ở phía tây bắc là Nhà máy xi-măng Bỉm Sơn mờ mờ trong sương sớm. Phía Mỏ Đá
hồng rực ánh mặt trời dưới núi hắt lên báo hiệu một ngày nắng nóng sắp bắt đầu.
Dọc đường Trần Phú đèn đường chưa kịp tắt vàng vọt đến vô duyên trong lúc giao
thời. Đã nghe tiếng còi ô-tô, xe máy văng vẳng như từ đâu xa lắm.
Thảo nào người nước
ngoài họ ham thích môn du lịch leo núi. Phải tự leo để cảm nhận thiên nhiên chứ
không phải ngồi cáp treo để thụ hưởng. Mình ở đây đến 20 năm mà lần đầu tiên
nay mới có dịp leo lên đỉnh quả đồi cách nhà có độ nửa cây số để đón bình minh.
Thật là vô lý! Hà cớ
gì cứ phải đi dã ngoại mãi tận đâu đâu.
Phía xa xa là Mỏ Đá
Nhà máy Xi-măng Bỉm Sơn trong sương sớm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét