“Vì sao tất cả họ hàng nhà mình chỉ biết đi giật lùi? – Có một
chú tôm choai nghĩ – Mình chẳng muốn thế. Mình muốn đi thẳng lên phía trước như
những chú ếch”.
Chú nghĩ vậy và bắt đầu bí mật tập luyện
giữa những tảng đá của dòng suối quen thuộc. Ôi! những ngày đầu tiên, chật vật
biết bao. Chú vấp phải mọi thứ, làm xước rách, giập nát cả chiếc áo giáp của
mình và hầu như chân đau nhói không chịu nổi. Nhưng rồi lần này qua lần khác,
chú tiến bộ dần. Khi người ta mong muốn thì người ta có thể học bất cứ
điều gì.
Một ngày nọ, chú quyết định cho bà con thân thuộc
biết tài nghệ của mình, không việc gì mà phải che giấu. Đợi cho cả gia đình tụ
tập đông đủ, chú mới nói :
- Nào, xin mọi người hãy xem đây!
Chú hiên ngang phóng qua trước mặt họ. Chú không đi giật lùi mà
tiến thẳng lên phía trước, như những chú ếch.
Nhìn thấy chú đi như vậy, mẹ chú đầm đìa nước mắt:
- Ôi, Con ơi! – Bà thốt lên – Con có còn trí khôn hay
không? Con hãy nhớ lại đi, hãy đi đứng như bố con đã dạy, như mẹ con đã dạy.
Hãy đi như tất cả các anh, các chị con đi.
Còn những ông anh, bà chị thì
cười nhạo báng, nhăn mặt, chau mày với chú.
Ông bố liếc nhìn cậu con trai
một cách dữ tợn và im lặng. Rất lâu sau ông mới lên tiếng:
-
Hừ, đủ rồi đấy! Mày muốn ở lại với chúng tao thì hãy đi như họ nhà Tôm. Còn mày
muốn sống theo trí thông minh của mày thì tùy. Con suối này rộng lắm. Muốn đi
sang hướng nào thì đi. Có điều là đừng quay trở lại.
Còn một đoạn nữa nhưng tôi chỉ trích đến đây để mọi người
bàn tiếp. Liệu chú Tôm kia có dám từ bỏ thói quen cố hữu đi giật lùi của họ
hàng nhà mình hay không???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét