1/ ĐI MÓC CUA
Hồi bé chúng tôi thường hay xách giỏ đi móc cua. Sở dĩ phải
móc, vì cua luôn ở trong hang ven bờ ruộng. Chúng làm hang cũng khéo, ngoài cửa
lấy bùn chặn chỉ để hở một lỗ nhỏ. Bọn trẻ đi men bờ nhìn thấy dấu vết của bùn mơi
mới, lập tức phong tỏa cái hang ấy. Cho tay vào, moi đất ra, hì hục thụt thụt,
thò thò một lúc thì cũng tóm được chú cua đang nấp bên trong. Có chú ma lanh
hơn đã làm thêm một ngách thoát hiểm để có biến là chuồn. Vì thế những tay móc
cua lành nghề đã phán đoán đúng ý đồ, thọc tay vào ngách này nhưng luôn để ý đầu
ngách kia, cuối cùng cua ta cũng đành phải ngoan ngoãn nộp mạng.
Lũ cua cũng ngang ra phết, dân ta vẫn nói: “Ngang như cua”.
Chúng dùng đôi càng sắc nhọn trời cho của mình để tự vệ. Vì thế sau mỗi buổi đi
móc cua về các đầu ngón tay thường bị cua cắp cho lăm nhăm những vệt ngang dọc.
2/ CUA ĐI TRUNG QUỐC
Có một dạo ở quê tôi, đi xuống các chợ biển như chợ Sung, chợ
Si không nhìn thấy bóng dáng một con cua
bể. Những con cua bể to như bàn tay trước đây khá nhiều, được trói bằng dây cói
bày lên mẹt bán cả dãy. Bà con cho biết cua bể bây giờ có giá ghê gớm lắm và
chúng đã lên đường đi sang Trung Quốc cả rồi. Lúc bấy giờ không ai hiểu họ mua
để làm gì mà đắt kinh khủng khiếp đến thế. Mãi sau mới biết hàng xe công-ten-nơ
chở cua bị dồn ứ ở các cửa khẩu phía bắc đến độ chết thối phải tiêu hủy.
Sau mới rõ ra cái mẹo của cánh thương lái Tàu lừa mấy tay
thương lái Việt và cuối cùng người thiệt hại cay đắng chính là đông đảo nhân
dân ta. Chả khác chi mấy cái vụ “hụi”, “họ” bị vỡ dạo nào, dân tình xao xác
trong khi mấy thằng chủ hụi đang cười thầm ở tít phương trời xa.
3/ ĐẺ RA SƯ
Có
một bà đang bụng mang dạ chửa, đi chợ mua cua. Chẳng may khi về đánh đổ cua ra
đường, liền ngồi xụp xuống để nhặt. Mặc váy nên lòa xòa, bị một con cua cắp
phải chính ngay chỗ ấy, đau kêu trời kêu đất.
Một
ông sư, đi ngang qua, thấy có tiếng kêu, vội chạy lại để cứu. Nhưng mà sợ uế
tạp, không dám mó tay, mới ghé răng vào, để gỡ con cua ra. Ai ngờ con cua còn
một càng nữa cắp luôn vào môi ông sư.
Hai
người cứ lúng ta lúng túng. Ông sư thì không dám lấy tay gỡ, đành chịu đứng lom
khom ở đấy. Bà kia thì cứ nhăn nhó kêu đau.
Thằng
bé con bà ấy ở trong làng chạy ra, trông thấy thế thì vỗ tay, reo ầm lên:
-
A ha! Bay ơi! Lại mà coi. Mẹ tao đẻ ra sư!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét