Tôi còn một lần chết hụt vào tháng 9
năm 1972. Năm ấy vừa học xong cấp 3 ở Kinh Môn, chiến tranh ác liệt, đường giao
thông bị cắt đứt nên tôi không thể về Thanh Hóa được. Tôi ở lại đi làm thuê đào
đất, kéo xe kiếm tiền đỡ đần thêm cho cậu.
Ngày nào cũng có hàng đàn máy bay vào
đánh phá dọc Quốc lộ 5. Các cầu lớn nhỏ đều bị bom đánh sập. Ban đêm máy bay
cũng thường bay vào hoạt động. Chớp lửa bom nhoang nhoáng, nổ vang rền, còn đạn
pháo của ta đan xen như lưới đỏ rực, nở như hoa trên bầu trời, dân ta gọi là
“lưới lửa phòng không”.
Đêm ấy tầm khoảng 3 giờ sáng, mọi
người đang ngủ say, bỗng nghe một tiếng “bụp” rất đậm và chắc. Sau đó là những
âm thanh lốp đốp như mưa đá. Giật mình, tôi mở mắt nhìn lên mái nhà thấy nền
trời sang sáng, ngói bay đâu mất cả. Sờ lên bụng thấy ươn ướt và nhầy nhầy như
có máu. Nghĩ thầm chắc bị mảnh bom, lòi ruột rồi. Loáng quáng lao ra ngoài sân.
Cả nhà hoảng loạn, cùng hò nhau chạy ra hầm chữ A phía góc vườn. Sân vườn đều
một thứ bùn đất nhão nhoét, tanh tưởi. Chỉ mấy phút sau nghe tiếng kêu khóc dậy
đất ở phía giữa làng.
Ông Khảm ngoài đầu chợ chạy sang, trên
người mặc độc cái quần cộc, chân tay xây xát, rét run cầm cập. Ông nói không ra
hơi: “Vợ con tôi chết cả rồi, các ông, các bà ơi! Sơ tán cả vào nhà ông Bảy nên
chết hết mất rồi”.
Chúng tôi chạy sang phía nhà ông Bảy,
hố bom đào đất lên ngổn ngang, mùi khói bom còn khét lẹt. Ngôi nhà cấp 4 không
còn một tí dấu vết nào, một quả bom rơi trúng giữa nhà đã giết hại gần hết cả 2
gia đình, nhà ông Bảy và nhà ông Khảm. Tổng cộng lớn bé hơn 10 người. Thịt
xương tan nát bay tung tóe khắp nơi.
Dân quân phải tập trung các phương
tiện tải thương, tìm kiếm nạn nhân suốt trong đêm ấy và cả sang ngày hôm sau.
Trận bom thật bất ngờ vì đúng vào thời
điểm dân làng đang còn ngủ say. Nó đã để lại những tổn thất nặng nề. Một vệt
bom dài khoảng 300 mét giữa khu dân cư đã cướp đi sinh mạng của hai chục người
và rất nhiều người khác bị thương
Tôi ngủ ở cái giường cạnh cửa sổ, phía
ngoài là một cái ao. Quả bom rơi xuống giữa ao nên có bao nhiêu bùn đất, bèo
bớn, cá tôm nó tung hết lên mặt đất. Cũng may bom rơi xuống ao chứ không chắc
hôm ấy tôi và nhiều người khác đã về thế giới bên kia rồi.
Năm ngoái có dịp trở lại, đi qua chỗ
nhà ông Bảy, nhà cửa san sát, dày đặc. Còn cái ao xưa nơi quả bom rơi xuống
cũng đã mọc lên những tòa nhà, dấu vết chiến tranh có chăng chỉ còn trong ký ức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét