Thầy
Thuần dạy chúng tôi môn Vật lý Nguyên tử và Hạt nhân. Thầy người Hà Nội, dáng
vóc thư sinh, hào hoa, ăn nói có duyên và đặc biệt có khiếu hài hước.
Môn
học của thầy rất khó, toàn những hạt, những vành, những tia, những hố đen…. Nào
prô-tôn, nơ-trôn, spin… Không những hạt mà còn có siêu hạt, lại còn những loại
hạt không nhìn thấy, không sờ thấy. Phải có thiết bị đặc biệt chuyên dụng mới
thấy được. Nói tóm lại là vô cùng trừu tượng và bí ẩn. Thế mà thầy lên lớp cứ
như không. Biết bao công thức biến đổi dài loằng ngoằng, với những ký tự kỳ dị
như trận đồ bát quái.
Tuy
mệt mỏi như vậy nhưng bao giờ cuối buổi thầy cũng kể một câu chuyện vui. Chuyện
thầy kể thường hóm hỉnh, hài hước kiểu Tây.
Không
biết tôi có suy diễn quá không nhưng có người đến lớp chỉ ngóng cho đến cuối giờ để được nghe thầy kể
chuyện (!)
Xin
kể lại một trong những chuyện đó:
Có
hai vợ chồng nhà nọ ra tiệm ăn. Sau khi ăn xong lấy tiền để thanh toán thì mới
phát hiện ra là quên mất ví ở nhà.
Người
chồng nói với chủ quán:
-
Xin lỗi ông, tôi để vợ tôi ở đây. (ý là để về nhà lấy tiền)
Chủ
quán ái ngại nhìn hai người:
-
Chẳng nhẽ ông bà không còn thứ gì để làm tin được nữa hay sao? Ví dụ như đồng
hồ hoặc nhẫn chẳng hạn…
-
Ố! Thế vợ tôi lại không hơn những thứ đó ư?
Chủ
quán chăm chú nhìn người vợ từ đầu đến chân rồi nói như người có lỗi:
-
Xin ông hãy hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi đã lập gia đình mất rồi. (!)
…………..
Sau
này các loại hạt mà thầy truyền dạy thì hầu như chúng tôi quên sạch. Nhưng
nhiều câu chuyện thầy kể thì cứ còn ám ảnh dai dẳng mãi. Khi về dạy học ở THPT
tôi cũng đã vận dụng khá hiệu quả bài này của thầy.
Tôi
tự gọi đó là phương pháp THẦY THUẦN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét