Tôi có quen biết
mấy anh đều là những người học hành giỏi giang, tài trí và thành đạt. Tuy rằng
mỗi người mỗi lĩnh vực chuyên môn khác nhau nhưng ai cũng có một địa vị tương
đối trong xã hội. Họ đều là những người sống rất mẫu mực, hào hoa, lịch lãm và
sang trọng. Điều này không chỉ là thiên kiến của riêng tôi. Họ lại có một đặc
điểm chung là Nói nhiều mà tôi sẽ trình bày ngay sau đây:
Người thứ nhất
làm ở cơ quan hay phải đi nói chuyện các nơi. Anh chịu khó đọc sách báo, nghe
đài nên có rất nhiều thông tin cần để dẫn dắt cho các vấn đề. Trời cho anh cái
khiếu hoạt khẩu nên nói năng trôi chảy, không bao giờ dẫm lại ý tứ đã nêu. Tuy
nhiên cái gì độc vị kéo dài cũng gây bội thực, nhàm chán. Hội nghị mà nghe anh
nói đến nửa sau thì ngán lắm rồi. Nó dài lê thê, nó buồn rã rời nhưng anh là
cấp trên về dự không thể tự ý cắt ngang được. Có nhiều khi anh không cảm nhận
được ở cử tọa điều này, thành ra lại cứ hào hứng nói thêm nữa. Nhiều cuộc Hội
nghị bế mạc mời anh lên phát biểu, các vị ngồi dưới cứ chốc chốc lại kín đáo
liếc đồng hồ vì khi đó kim giờ đang túc tắc tiến về con số 12. Có lẽ đấy cũng
là cái bi hài chả biết có khi nào anh tinh ý nhìn lại….
Người thứ hai
cũng là một người từng va chạm nhiều, quảng giao khá rộng rãi. Ở cái thị xã cỏn
con này hình như anh quen biết gần hết. Lĩnh vực nào anh cũng tường tận như là vừa
mới bước từ trong đó ra. Và thế là ngồi với anh thì chỉ có mà nghe anh nói,
đừng có xen vào, mất công. Tôi thực sự bái phục khả năng thuyết trình liên tục
của anh, hàng giờ liền, hàng buổi liền. Hết vấn đề này lại chuyển sang vấn đề
khác, rất uyển chuyển và rất linh hoạt như không hề có sự đứt đoạn. Tuy vậy
nghe anh nói nhiều tôi ngẫm ra là cũng có nhiều chỗ sai. Vốn đã có câu rằng "năng
nói, năng lỗi" mà. Còn tôi xin nghe theo các cụ, uốn lưỡi 7 lần.
Một người nữa học
cao biết lắm, nay làm cũng kha khá ở trên Trung ương. Cái việc của anh đi
nhiều, tiếp xúc nhiều nên vô cùng lắm chuyện. Thôi thì sơn lâm cùng cốc, bên
Tây bên Tàu đâu đâu anh cũng có thực tế để cho câu chuyện được bắt đầu. Nghe
anh nói tưởng như cả một pho Bách khoa toàn thư đang lên tiếng. Anh không chỉ
kể lại mà còn lồng ghép thêm những cảm nhận của riêng mình trước các sự vật,
hiện tượng. Đôi khi tôi và anh đang cùng trò chuyện về một cái gì đó, cũng có lúc
anh dừng lại hỏi: Ông thấy thế nào?
Nghe các câu chuyện anh kể, tôi rút ra được
rất nhiều điều bổ ích. Tôi có cảm giác anh biết làm chủ và điều khiển được vốn
tri thức khá dày dặn của mình. Trong những bối cảnh cụ thể nào đó tôi thấy anh
chỉ im lặng ngồi nghe.
Học được cách im
lặng của anh cũng không dễ chút nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét