Trang

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

NGHĨA ĐỊA CHÓ

   Năm ngoái tôi đi Hà Nội có việc, gặp một chú em, qua câu chuyện được biết nhà chú mới bị chết con chó quý. Ngạc nhiên hơn là chú đã đưa tới nghĩa địa chó để an táng với chi phí 2 triệu đồng. Đoán được sự phân vân của tôi trước sự kiện lạ lùng này, chú bảo: "Chốc nữa đi với em".
     Tò mò tôi nhận lời. Dọc đường dừng lại mua ít vàng hương.
     Trên con phố Trương Định người xe chen chúc, đến ngõ 167 thì đi sâu vào trong. Qua phòng trực có một nhân viên. Chúng tôi đăng ký tên họ, ngày giờ và được vào tham quan. Nghĩa địa chó rộng cả ngàn mét vuông với bạt ngàn mộ chó. Khác với mộ người xây hoành tráng thì mộ chó chỉ đơn giản có mấy hòn gạch vồ quay ngang quay dọc. Trên mộ có bát hương, đàng trước cắm cái bia ghi tên chó và địa chỉ của chủ nhà. (Trên ảnh chỉ chụp được một góc nghĩa địa thôi đấy)
      Chưa hết chúng tôi còn đến thăm "Khách sạn chó". Nơi đây giành cho những chú chó mà chủ nhân đi du lịch, đi công tác dài ngày, ở nhà không có người chăm sóc.
Vào đây, chó được nuôi dưỡng và thú y đầy đủ. Thường xuyên có các nhân viên và bác sỹ thú y trông coi, tắm rửa, cho ăn và khám bệnh. Đương nhiên là chủ phải đóng phí, có pa-rem bảng giá hẳn hoi.
       Phía bên kia là bảo tàng chó, sân khấu biểu diễn xiếc chó, nơi thi hoa hậu chó….
Chủ nhân của Nghĩa địa chó cả ngàn mét vuông ấy không là ai khác mà chính là ông nhà thơ dân gian Bảo Sinh mà ta đã từng nghe thơ ở đâu đó vài lần. Chính vì vậy ông được bạn bè đặt cho một tục danh là "SINH CHÓ"
      Tóm lại là có thật một chuyện như vậy.
       Người ủng hộ thì bảo:
       - Phải thế chứ, con chó nó là bạn thân thiết của người, đối xử với nó cũng phải như người thì mới không cảm thấy áy náy lương tâm. Bên các nước họ có từ lâu rồi. Không tin về cứ mở Google ra thì biết.
      Phe phản đối thì khăng khăng:                               
        - Chỉ rỗi hơi, chắc là thừa tiền chả biết tiêu gì nên mới động điên như vậy. Cái món chó này kết cục chỉ có riềng, mẻ, húng là hợp lý nhất. Các cụ đã tổng kết rồi: "Sống ở trên đời ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ biết có mà ăn"
       Tôi thì tôi cho rằng những người chủ xướng việc này họ muốn cảnh tỉnh nhân loại đấy:
        "Người đối với người mà không bằng đối với một con chó. Thế thì có đáng làm người nữa hay không?" !!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét