Trang

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

MUỐN HỎI ĐƯỜNG ĐÃ CÓ

Biển chỉ đường để làm gì?
Câu hỏi ngay lập tức sẽ làm người nghe phát cáu, thậm chí có người bật lại: Hỏi gì ngu thế?
Bạn xem cái hình kia có phải là cái Biển chỉ đường không. Nó nằm ngay trên con đường lớn của thị xã mà tôi thường hay đi qua. Hôm trong Tết tôi tưởng họ cắm tạm để sửa đường nên không để ý. Vừa rồi có anh bạn đi đám cưới ở Kim Sơn hẹn rẽ qua nhà tôi chơi. Xe đã gần đến nhà tôi rồi mà ông ấy còn điện: “Về chỗ ông có ra đường Một được không”. Nhà tôi cách Quốc lộ 1 chừng 3 cây số, đường lớn đẹp. Lúc ấy xe ông ta chỉ cách nhà tôi độ 2 cây thôi, thế mà đang còn phải điện lại để xác minh.
Lỗi ở cái tấm Biển chỉ đường ấy đấy. Cứ theo nó thì đi Bỉm Sơn thẳng tiến, còn muốn lên Quốc lộ 1 rẽ tay trái. Nhưng như thế là mua thêm 20 km qua Ngọc Chuế, truông Phi Lai đường đèo dốc khó đi, lại có 2 cây cầu yếu chỉ cho xe 4 chỗ qua. Người cắm biển vẫn có chỗ để cãi: “Đi lối ấy vẫn ra Quốc lộ 1 được”. Nhưng có ai chỉ đường cho khách bộ hành như thế không. Người ta cần cái đường nào dễ đi và ngắn nhất chứ có phải đi thể dục giết thời gian đâu mà vòng vèo.
Hai cái Biển chỉ đường đối nhau ở chỗ Ngã ba sang Hà Thanh ấy đã tồn tại mấy tháng nay rồi. Không biết đã có ai vô phúc, đen đủi đi theo cái Biển chỉ đường kia chưa. Dân ở đây thì họ biết cả, chỉ khổ cho người nơi khác đến, chả biết lối nào mà lần.
Nghĩ rộng ra, một cá nhân, một gia đình, một đất nước đều cần phải có những Biển chỉ đường thật chuẩn. Nếu không, đời anh lại phải đi qua những đoạn đường quanh co mãi mà chưa đến đích.
Vậy tôi mới tức cảnh làm bài thơ rằng:
               Khốn khổ thân mi phải đứng đường
               Chỉ lối cho người, khách bốn phương
               Đi ngược thì sang theo mé núi
              Về xuôi cứ thẳng phía bên mương
              Sư cha thằng vẽ sao ngu thế
              Khiến cháu ông đi lạc cả đường
              Còn phúc bởi vì chưa xuống hố
              Nếu không lại phải đến nhà thương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét