Năm
1978 được phân công về trường cấp 3 Quảng Xương 2 kiến tập.
Tôi
và cô Ngọc Liên sinh viên khoa Hóa được phân làm chủ nhiệm một lớp 9 (tương
đương lớp 11 bây giờ). Lần đầu tiên trong đời được làm chủ nhiệm lớp, sướng
lắm, hăng hái, nhiệt tình có kể. Sáng nào cũng ra trường từ sáng sớm để tập
hát, tập múa rồi chữa bài tập, làm báo tường…Học sinh yêu quý đến nỗi giáo viên
chủ nhiệm chính ở trường đã phải phát ghen lên:
-
Chúng nó chỉ yêu các thầy cô thực tập thôi chứ bọn tôi chúng ghét không muốn
nhìn mặt.
Lại
còn có mục xuống thăm các gia đình học sinh. Một lần tôi và cô Liên cùng với
học sinh về xã Quảng Khê. Đến một nhà kia, bố mẹ nó đi làm cả. Em ấy vào buồng
bưng ra một rổ khoai luộc, mỗi củ chỉ như ngón tay, mời nhiệt tình lắm:
"Thầy Cô cứ tự nhiên đi. Dưới em sẵn mà. Thứ ni nhà em toàn cho lợn
ăn" (!)
Thời
gian kiến tập chỉ có hơn 1 tháng nhưng đã để lại biết bao lưu luyến và nhớ
nhung. Khoảng hai chục em đã đạp xe 15 cây số đưa thầy cô lên tận ga Thanh Hóa.
Chúng tôi bỏ tiền ra mua một nón kẹo để đãi các em. Thứ kẹo làm bằng bột sắn
đen thui chứ không có loại xịn như bây giờ đâu.
Lên
tàu rồi mà học sinh vẫn chưa chịu về, mấy đứa con trai còn bịn rịn chứ mấy đứa
nữ thì đứng dưới sân ga ôm nhau khóc như mưa.
Mươi
bữa sau nhận được thư của học sinh. Nhiều tình cảm tràn trề kinh khủng, không
kể xiết được. Nói chung là rất thánh thiện và trong trẻo của tuổi học trò.
Thư
của một em có đoạn:
"
1 - Vĩnh biệt thầy chúng em thề….
"
2 - Vĩnh biệt thầy chúng em thề….
Chắc
chắn đằng sau đó là Quyết tâm, Quyết tâm và Quyết tâm…
Lá
thư khác của một em nữ thì thành thật đến tận cùng: "Thầy thông cảm nhé,
do điều kiện khó khăn nên em bỏ thầy và cô Liên vào trong một bì…" - ý em
ấy là chung một phong bì cho đỡ tem…
Đi kiến tập sư phạm là vui như vậy đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét