Trang

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

VỊNH CÓC - 9 BÀI HỌA

Xấu xí nhưng đây cậu của Trời
Cớ sao oan uổng đã bao đời
Sách nhăn cóc gậm - Nghe mà ức
Thơ dở ta làm - Thấy chẳng xuôi
Mở mắt trông ra đồng nắng hạn
Nghiến răng gọi đến trận mưa rơi
Này này, tớ nói cho mà biết
Tớ chẳng cần chi lũ các người

-------------------------------------------------

       Thoạt đầu chỉ là một bài thơ rất vớ vẩn của tôi mượn lời Chú Cóc, một sinh vật vốn nhỏ yếu, thấp cổ, bé họng để dãi bày. Không ngờ mọi người đã hưởng ứng nhiệt liệt đến độ chỉ sau một ngày có đến 9 bài họa lên mạng. Mỗi người mỗi ý, ai cũng như một trạng sư bào chữa cho Cóc, tôn vinh Cóc là cậu ông Trời, ấy thế mà phải chịu nhiều oan ức, thiệt thòi.
        Qua đây tạm kết luận: Đừng coi khinh những con người nhỏ bé, lầm lũi. Họ không nói gì không phải là họ không biết nghĩ. Khi họ nói coi chừng mây dồn, chớp giật…

9       bài họa

1/ Gió Bụi Hồn Thơ
KHÓ PHÂN TRẦN
Cóc đây thân hạ chẳng thân người
Chỉ biết nghiến răng cảnh báo đời
Ầm ỹ trời van đừng trách ngược
Tràn trề biển nước chớ than xuôi
Mồm dơ ta chịu sao cười nhạt
Lưỡi bẩn người đeo lại khóc rơi
Hữu ngoại cao thiên lòng khó tỏ
Tri nhân ảo diện dạ phân người

2/ Dinhnguyen Nguyen
CHUYỆN CÓC
Cóc xấu thì ta vẫn cậu trời
Cóc đây thách mọi thứ trên đời
Thầy kia dạy dốt kêu đồ cóc
Trò nọ học ngu bảo cóc xuôi
Lỡ hẹn không làm thì cóc thiết
Lo xa chẳng được cóc còn rơi
Vần thơ ngớ ngẩn, thơ con cóc
Cóc chẳng cần chi đến mấy người

3/ Nhuy Gialai
CÓC GIÀ TỰ SỰ
Vốn dĩ ta đây cậu của trời
Trần gian một cõi đã bao đời
Áo cơm nặng nợ đòi mưa nắng
Thơ thẩn vui buồn cứ ngược xuôi
Bạn hữu ít người tâm nguyện giữ
Thế gian lắm chuyện lệ còn rơi
Trời cao mấy tấc không thèm chấp
Chỉ sợ cô đơn cóc với người...

4/ Nguyễn Trọng Liên
TIẾNG VE MÙA HẠ
Buồn nghe tê tái cả khung trời
Đốt lửa nhân gian đã mấy đời
Nhả nước để làm đau vệt nắng
Phun hơi cho nhức lá buông xuôi
Ghen mắt đỏ quầng hoa phượng nở
Thèm môi bạc thếch cánh bàng rơi
Lòng rỗng kêu chi mà ruột thắt
Lưu bút nhòe cay nước mắt người…

5/ Bảo Như
CÓC CON GÓP CHUYỆN
Tớ cũng nghe đâu xưa cậu Trời
Bây giờ thì thiệt cũng cha đời
Tớ mà̀ “cóc chịu”... Mần thinh tuốt
Mặc kệ – “cóc màng”, ai nói xuôi.
“Cóc nhớ” có điều... Hong ngủ được
“Cóc thương” mà lệ cứ sầu rơi?
Tớ mà nói được: “cóc cần” á!
Nhưng vẫn ước ao cóc hóa người ...

6/ Dương Hoàng
CẬU ÔNG TRỜI
Ta thường bảo Cóc cậu ông trời
Răng nghiến kêu mưa suốt cuộc đời
Nắng cháy héo tàn khắp ruộng ngược
Hạn khô nứt nẻ cả đồng xuôi
Dân cày kêu cứu Cóc bèn gọi
Ngọc Đế lệnh truyền mưa lại rơi
Nhân thế bao đời luôn nhớ tới
Công ơn Cậu Tía với con người

7/ Ngô Quang Hùng
CÓC TIÁ
Đã từng vác sớ kiện lên Trời
Cóc tía lì gan chịu tiếng đời
Chẳng biết bon chen tuy ngỗ ngược
Không màng danh lợi để buông xuôi
Văn thơ xướng họa ta cóc biết
Thế sự nhân tình tớ bỏ rơi
Ếch, Nhái, Ễnh ương cùng một họ
To gan có tiếng được bao người

8/ Thái Kim Tinh
LẠI CHUYỆN CÓC…
Đã lỡ mang danh cậu của Trời
Ráng làm gì đó... giúp cho đời
Nếu chẳng khiến Thiên Thời đảo ngược
Thì đừng làm Hạ Thế buông xuôi
Chẳng nỡ mắt giương nhìn nắng hạn
Nên đành răng nghiến gọi mưa rơi
Bề ngoài xấu xí, ai ưa Cóc
Sắp cháy đồng khô, mới nhớ ngươi

9/ Nguyễn Hoàng
VỊNH CÓC
Chẳng hổ danh thơm tiếng cậu Trời
Nghiến răng quát nạt bắt mưa rơi  
Làu thông kinh sử nhàu trang sách 
Ngẫu hứng thi ca đẹp nết người   
Mấy cái nhọt lành kêu mụn cóc       
Ngàn vàng vôi phết thả trôi xuôi 
Tiên Dung còn bén duyên Đồng Tử 
Truyền thuyết truyền lưu ở cõi đời 


--------------------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét