Một
người bạn có hỏi tôi rằng: lớp ta có ai dùng Facebook nữa không? Sau khi biết
nhiều người không có, tôi đã trả lời anh bạn kia:
-
Họ thì không còn trẻ nữa mà chúng ta thì ngoan cố không chịu già.
Thật
vậy có người chưa già mà đã tưởng mình lên lão. Thành ra mọi lời nói, mọi cử
chỉ đều khệnh khạng giống như người già.
Lại
có người già rồi nhưng cứ tưởng mình còn trẻ nên chơi cầu lông với đám thanh
niên là cứ muốn phải thắng.
Có
đứa cháu của tôi mới học lớp 8 mà nó viết trên Facebook chuyện vợ chồng như những người lớn từng
trải. Tôi mới ghi vào bình luận rằng:
-
Ôi! Thật không ngờ cháu bác đã già rồi. Mà già thì thường ốm đau bệnh tật lắm
đấy.
Lại
nhớ một lần đi tập huấn ở Sầm Sơn, chiều cơm no tắm mát xong tha thẩn ra công
viên chơi. Có trò chơi đi tàu lượn dành cho bọn con nít. Tôi bảo mấy thầy: Thời
chúng ta làm gì có các trò này, nay ta thử ngồi một lần xem sao.
Người
nào cũng ngại "Cưa sừng làm nghé". Tôi động viên: "Thôi, tôi mua
vé cả rồi, 5 người vừa đủ chuyến, không còn cơ hội nào đâu".
Quả
nhiên, nội dung lần tập huấn ấy là cái gì thì chúng tôi không còn nhớ lắm,
nhưng việc cưỡi tàu lượn của bọn trẻ con thì không ai quên. Mỗi khi gặp lại
nhau, cười rung cả râu.
Lại
có chuyện vui thế này: Có người hỏi nhà hiền triết về bí quyết trẻ dai. Nhà
hiền triết ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo:
-
Nói tăng tuổi lên.
Đúng
như vậy thật. Ai cũng sẽ trầm trồ: Chị đã ngần ấy tuổi mà trông trẻ quá.
Mới
hay TRẺ hay GIÀ còn tùy.
Tôi có ông
bạn quen hôm trước xem bài Trẻ và Già thì gửi cho bài Đường luật:
Thân già có cái lại không già
Tốt lỏi nên làm khổ mãi ta
Tám khắc mơ màng theo mỹ nữ
Năm canh thao thức mộng đào hoa
Mắt chưa bị lão, không đeo kính
Răng đã lung lay chỉ chực già
Bà mụ nặn sao mà giở ẹt
Chỗ thì cứ trẻ, chỗ mau già
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét