Cũng có lúc chúng ta nói "Vang bóng một thời" với
những ai đã từng một thời vang bóng. Nhưng đâu có biết nó xuất xứ bởi tập
truyện này.
Tôi xem tập Truyện ngắn ấy đã lâu, ấn tượng rất mạnh mẽ, có
lúc buồn, có lúc sợ như ma quỷ hiện hình. Những buổi chiều tà máu lửa, những
giấc mơ cao sang thanh khiết, cảnh sương khói mờ ảo của chén trà sương mai. Có
những khi tưởng tượng thần tiên, huyền bí như trong Liêu trai chí dị.
Chất lãng mạn văn chương lãng đãng bao trùm hầu khắp các
chuyện.
Tôi
chỉ thích đọc Nguyễn Tuân ở tập Truyện ngắn ấy. Văn của ông sang trọng, quý
phái đến từng chữ tưởng như thay chữ khác là hỏng. Ý tứ cao thượng, hướng người
ta vào cõi chân, thiện, mỹ mà không cần phải lý luận dài dòng.
Vừa
rồi có người quen cho mượn đọc lại. Vẫn hay và vẫn còn cảm giác như đang nhấm
nháp một tách trà ngon vào một buổi sớm mai yên tĩnh. Mặc dù ông viết những
truyện ấy đã bảy, tám mươi năm nay.
Có người bảo: Hay thế nào, kể đi. Xin nói luôn: Hay
không thể kể được. Chỉ có tự đọc thì mới cảm được cái hay của nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét