Trang

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

MỘT LẦN CHẾT HỤT

Tôi đã có mấy lần bị xô đẩy đến gần cửa tử, lưỡi hái của thần chết chỉ còn cách mình gang tấc. Không rõ nhờ phép màu nào hay có bùa hộ mệnh mà rồi thoát được.
     Năm ấy là năm 1967, ngày 20 tháng Tư âm. Tôi đã 13 tuổi, đến tuổi sai vặt tốt. Nhà tôi đóng cối xay lúa. Khi xưa nhà nào cũng đều phải có một cái cối xay lúa, chứ chưa có máy xay xát như bây giờ.
     Cha tôi cùng với ông chú ngồi đóng cối xay ở sân. Thao tác đóng cối cũng khá phức tạp. Thoạt đầu phải đan một cái vanh tre tròn, sau đó cho đất đã thú nước hơi ẩm vào nện kỹ, cuối cùng lấy dăm gỗ chèn thật chặt.
     Tôi được cha sai đi lấy đất ở ngoài góc vườn cách nhà khoảng dăm chục mét. Đang làm thì một tốp máy bay của Mỹ từ phía biển bay vào. Thời chiến tranh, chuyện ấy rất thường. Bởi vì mỗi ngày có hàng mấy chục lần máy bay như thế mà cứ chui xuống hầm thì làm ăn gì được. Có anh còn bông phèng: hôm nay không có máy bay tự nhiên thấy buồn hẳn. Tốp máy bay lao về phía Quốc lộ 1 bắn phá, tiếng bom nổ ùng oàng, súng cao xạ của bộ đội ta giống tấm lưới giăng lên trời tiếng nổ lụp bụp như rang ngô.
      Bỗng nhiên tôi nghe tiếng rú, rít ghê rợn như trận cuồng phong, rồi một tiếng “ụp” của một vật gì đó rất lớn chui vào lòng đất, sau đó là gió đen mù trời và không còn biết gì nữa. Khi tỉnh dậy thì đang nằm cấp cứu ở trạm xá của xã.
      Sau này nghe kể lại: Tốp máy bay đó nhào lộn một hồi bắn phá thì quay về Hạm đội 7 ở ngoài khơi. Bỗng nhiên một chiếc tách khỏi đoàn chúi xuống ném một loạt bom vào làng tôi rồi chuồn thẳng ra biển. Dân quân các làng được huy động xông vào để cứu nạn. Họ đã nhặt được tôi từ một ruộng khoai môn cách chỗ tôi đang lấy đất khoảng 30 mét. Ruộng khoai môn ấy không có nước, mà chỉ có đất ẩm nên dù bị ném xuống đấy nhưng tôi cũng không bị sây sát gì mà chỉ bị sức ép ngất đi.
      Cha tôi bị một mảnh bom sát thương trúng vào ngực và chết liền không kịp trăng trối. Mẹ tôi đang quét nhà thì căn nhà đổ ụp, may có cái chum chắn ở góc nhà nên thoát chết. Ông nội tôi cũng bị xà nhà chận làm chấn thương phải đi viện. Chị tôi đi cắt cỏ về cũng bị mảnh bom xây xát ở chân. Chỉ duy nhất cô em gái nhút nhát, cứ nghe tiếng máy bay là nhảy xuống hầm, thì không bị sao.
     Trận ấy làng tôi có cái tang chung, 6 người chết, nhiều người bị thương. Có người chết rất thảm thương, thân xác tan nát cả, thu lượm mấy ngày chưa xong.
       Tôi chỉ bị sức ép nên nằm trạm xá 2 hôm sau thì về.
       Nay đã sắp được 47 năm, lắm khi tôi cứ tưởng tượng như nó mới xảy ra gần đây.
Sau này nhà tôi chuyển vào xóm trong cách khoảng nửa cây số và ở hẳn luôn đấy không trở về mảnh đất cũ nữa.

      Dấu vết chiến tranh xưa còn sót lại là một hố bom ở ngay đầu xóm, quanh năm bèo và rác bẩn hôi hám tù đọng. Tôi bàn với mấy gia đình có con đi xa làm ăn được, san lấp và làm một cái sân chung. Tôi sẽ trồng một cây bóng mát và đặt ở đấy một tấm bia ghi như sau: “Nơi đây, ngày 20 tháng Tư năm 1967, máy bay Mỹ đã ném bom giết chết 6 thường dân”. Ý tưởng ấy khi trình lên xã đã gặp sự e ngại rằng làm miếu thờ phức tạp, lôi thôi… Cuối cùng sự trì hoãn dẫn đến vài nhà gần đó lấn chiếm làm nhà.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét