Nhận
được thiếp mời của anh P. cưới con trai, tôi cũng chưa rõ lắm vì sao anh mời.
Tôi chỉ là nhân viên ở một Phòng cấp huyện, còn anh là trưởng phòng trên Sở.
Thực ra có biết nhau nhưng không thân lắm, vài lần chuyện phiếm xã giao.
Tất
nhiên được mời thì chuẩn bị dọn bụng, diện quần áo mới để đến dự. Khách của anh
nhiều, lại của vợ, của con nữa nên anh làm tiệc trà: uống bia và nhấm nháp.
Đón
khách anh chị ăn vận sang trọng, cười tươi như hoa, ra tận chỗ cổng chào bắt
tay dẫn vào. Bật bia rót, mời mọc, nói lời chúc mừng, nói lời cảm ơn, cảm tạ,
lại bắt tay. Mặt anh dãn ra cởi mở, anh nói chuyện thân tình, hỏi thăm tỏ vẻ
rất quan tâm…..
Từng
tốp, từng tốp lũ lượt, lại bắt tay, lại chúc mừng….
Khi
chào tạm biệt, anh tiễn ra cổng, còn dặn với là khi nào có thời gian ghé lại
chơi.
Tôi
nghĩ bụng: ông này có vẻ tình cảm ra phết, mình chẳng qua ít gần nên chưa hiểu
đó thôi…
Khoảng
một tuần sau, có việc lên Sở gặp anh ở sảnh, tôi chào. Anh hờ hững, cũng không
giơ tay ra bắt, tỏ vẻ không lưu tâm. Tôi nghĩ hay là thằng cha này nó chẳng nhớ
mình là ai nữa. Hắn lại còn lôi điện thoại ra bấm. Tôi thầm so sánh 2 cái con
người ở hai thời điểm khác nhau, sao nó lại biến hình nhanh đến chóng mặt như
vậy. Thoáng hiện lên cái khuôn mặt cười cười hôm nọ, tự nhiên thấy ghê ghê.
Không
biết có ai rơi vào hoàn cảnh giống như tôi không.
Từ
đấy gặp hắn tôi cũng coi như không biết, nhẹ nhàng đi qua nhau, ai làm việc
người ấy.
Nhân tình lắm khi đau vậy đấy, các bạn ạ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét