Hơn hai
chục năm về trước cơn bão hụi, họ đã tràn đến quê tôi (Nga Sơn) hoành
hành dữ dội. Hồi ấy nó được mang cái tên khá lạ tai "Hội ống".
Mỗi
hội có khoảng 10-15 người góp tiền cho trưởng hội, chi trả (đổ ống) cho một
thành viên bao nhiêu đấy, liên hoan một bữa, rượu bia tẹt ga. Tháng sau lại tập
trung hội để lặp lại cái việc như tháng trước. Nhiều hội còn mua quà tặng cho
các thành viên.
Hấp
dẫn quá, thế là người người chơi ống, nhà nhà chơi ống, cả xã, cả huyện rầm rộ
khí thế cách mạng tiến công. Chẳng mấy ai thoát.
Việc
dạy học lúc ấy tôi có cảm giác nó láo nháo như cảnh lớp học ngày áp Tết.
-
Này chú! Mai tương trợ cho anh một tiết, anh đi đổ ống.
-
Ông giúp tôi 2 tiết ngày mai nhé! Cứ ra bài kiểm tra cũng được.
………..
Và
đương nhiên tôi cũng được nhiều người mời tham gia. Tính tôi nhút nhát lại kém
cái khoản nhậu nhẹt nên thường lịch sự chối. Thực tình tôi đa nghi thì đúng
hơn.
Một
hôm có một anh đồng nghiệp tìm tôi bằng được (lúc ấy chưa có điện thoại). Anh
tha thiết khẩn cầu:
-
Chú theo hội của anh đi. Hay lắm! Tỷ lệ chi trả cao, lại quà tặng rất đậm nhá.
Trước
mặt tôi là một nhà giáo lịch lãm, có uy tín, về chuyên môn có số má đàng hoàng.
Anh nói với tôi là nghiêm túc, đứng đắn.
Tôi
tranh luận lại với anh:
-
Em vẫn chưa thể hiểu được là cái đồng tiền ấy nó chui vào đâu mà nó đẻ ghê gớm
thế. Anh có giải thích được không?
Đại
ca của tôi vẫn hùng hồn một niềm tin tôn giáo:
-
Tôi với chú chỉ biết dạy học không thể hiểu được cái bí mật ấy đâu. Nhưng sự
thật là có chú ạ! Bọn làm ăn kinh tế chúng tính toán siêu đẳng lắm. Nó biết làm
cho đồng tiền sinh lời khủng khiếp. Bọn nó hưởng nhiều chứ chúng ta được mấy.
Phút
cuối chẳng đi đến kết quả gì, tôi và anh tạm biệt. Anh lấy làm tiếc vì tôi vẫn
là một tên thỏ đế nhát gan và sợ chết, cam tâm để vợ con đói nghèo.
Tất
nhiên không thiếu gì người chơi. Ấy là anh thương tôi đồng lương đạm bạc mà rủ
tham gia mong đổi đời, chứ không thì…
Khoảng
đầu năm 1990, những tin không vui về ống áng nơi này, nơi kia bắt đầu. Đến
tháng 3 thì nó vỡ như vỡ đê mùa lũ. Tất cả các hội ống đều bị sập. Nhiều thảm
cảnh đã diễn ra: bắt đài, bắt xe, đòi nợ… chẳng còn ra cái thể thống gì.
Tôi
không hiểu sao những chuyện như vậy vẫn cứ còn đến bây giờ, đài báo thỉnh
thoảng vẫn đưa tin.
Có lẽ cái THAM là thuộc tính cố hữu của loài người
chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét