"Tôi
mà chưa ra quân, ở lại bộ đội thì bây giờ trung tá, đại tá là cái chắc. Đấy…
mấy thằng bạn tôi đấy…"
"Tôi
ngày trước thi vào trường nào mà chả được. Cuối cùng thế quái nào lại đi Sư
phạm…"
"Ngày
đấy tôi trúng con đề, nếu mua mấy mảnh đất mặt đường thì bây giờ đã bố
tướng…"
Ai
cũng tiếc nuối cái ngã ba thần tiên và lối rẽ đi lên thiên đường của cuộc đời
mình.
Tôi
thì nghĩ lẩn thẩn:
"Biết
đâu ở lại bộ đội ông có chức, có quyền rồi tiến đến lạm quyền, ông phạm pháp.
Bây giờ đang ngồi bóc lịch trong nhà đá thì sao…"
"Giả
dụ không theo nghề giáo mà đi theo nghề khác. Bây giờ gặp lúc suy thoái kinh
tế, vỡ nợ, phá sản, ông đang phải trốn chui, trốn lủi ở đâu đó thì sao…"
"Chắc
gì mấy mảnh đất mặt đường đã còn hay lại đi theo con lô, con đề. Và bây giờ ông
trắng tay, thân tàn ma dại thì sao…"
Bản thân tôi ngày trước cũng hay mang cái "ngã ba thần
tiên" của mình ra ngắm và tiếc. Nhưng bây giờ tôi mông má lại và chuyển
sang bảo tàng. Thỉnh thoảng mới tới xem.
Thôi, tốt nhất hãy tạm quên đi cái ngã ba thần tiên
của ta, sống thành thực với mình, an lòng trong hiện tại để rồi tiếp tục đi đoạn đường còn đang phía trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét