Hiền Lê là một giáo viên ở huyện miền núi Thường Xuân. Chỉ biết nhau qua Facebook, chứ tôi cũng chưa gặp cô ta khi nào. Hiền Lê có một hồn thơ lai láng, cô đã làm khá nhiều thơ. Thơ của cô nghe cũng được lắm, đọc thấy nó vào…
Đang từ những vần thơ mượt mà, duyên dáng, bỗng dưng hôm nay xem trên Facebook thấy có một bài khá "lạ tai" cũng vui vui:
CÀY...MƯA !
Ơn trời mưa mãi thế này
Cày ngày chưa xuể, anh cày cả đêm!
...Thôi rồi! Lại khổ thân em
Cày đêm chưa chán lại thêm cày ngày
Trời còn mưa mãi thế này
Chắc là phải tính đến bài cày thêm
Cày từ ruộng dưới, ruộng trên
Cày dưới ruộng cạn, cày lên ruộng lầy
Trời còn mưa mãi thế này
Thì còn phải tính đến bài...cày thuê
Hết ruộng lại cày lên đê
Cho đồng hết cỏ mới về thả trâu.
Thấy có hơi hướng Xuân Hương, tôi mới đùa lại cô ấy rằng:
Trâu ơi ta bảo trâu này
Hễ mà hết việc, về cày với ta
Đồng ta chỉ có trong nhà
Ta cày trên giấy cũng là nhọc công
Trâu về cày với ta không?
Có ý là nếu muốn thì em có thể xuống đây cày với anh !!! Khoảng dăm phút sau thấy cô ấy trả lời:
Ở đây đồng rộng mênh mông
Em cày chưa hết, nên không dám về.
Tôi vẫn cố nài nỉ:
Không về hay vẫn còn e
Cày trên đường nhựa em thì không quen.
…………………
Cuộc đấu thơ còn dài dài và kết quả chung cuộc là cô ấy vẫn phải bám rừng núi, bám bản Mường. Bởi nếu không thế thì con người thơ của cô sẽ chết. Để cho mọi người khỏi hiểu lầm là chúng tôi có tư tình gì với nhau cô đã giãi bày:
Vẫn là bếp núc, dưa, cà
Vẫn là em với đậm đà hương quê.
Sớm khuya một lối đi về
Lo toan cuộc sống bộn bề, anh ơi
Là thơ, chỉ là thơ thôi
Xin đừng ngó ý để rồi hờn ghen.
Giữa đời với những bon chen
Làm thơ để thấy bình yên cõi lòng
Trăm năm cái nghĩa vợ chồng
Trời cao, biển rộng cũng không sánh bằng.
Dẫu thơ có chút đa tình
Là thơ thôi nhé, xin đừng trách chi.
Xin chép ra để hầu các chư vị lấy vài trống canh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét