Chữa
bệnh bằng tâm linh chẳng phải bây giờ mới có. Từ những buổi hồng hoang của loài
người đã có những truyền thuyết về cách chữa bệnh kiểu này.
Năm
1965, ở ngay sát nhà tôi có một ông cũng tự nhiên nổi danh như cồn về khả năng
chữa bách bệnh. Ông có biết một ít chữ nho nên khắp trong nhà ngoài ngõ dán la
liệt chữ Hán phóng to và các hình bùa chú rất kỳ quái. Vóc dáng của ông ta cũng
lạ: da đỏ hồng như da gà chọi, râu và tóc bạc như cước, mắt sắc và sáng, giọng
vang trầm, có sức cuốn hút. Nhưng nghe ông nói thì mới biết ông có những dấu hiệu
của người bị chứng tâm thần. Ông bảo trong họng ông có ngọc do Chúa Trời ban
cho, nên khác xa so với người bình thường.
Để
lan tỏa thông tin, bà vợ ông đã tích cực đi khắp các vùng trong huyện rỉ tai và
tìm các đệ tử. Về khoản này phải công nhận vợ ông cực giỏi. Từ đầu năm đã thấy
loáng thoáng khách các nơi đến cầu lễ và xin thuốc. Người có tư duy bình thường
khó mà tin nổi thuốc của ông ta lại giản đơn đến như vậy. Ông ngắt một cái lá
trong vườn, thổi hơi vào đấy (có ngọc mà). Sau đó dùng một sợi rơm gói lại, đưa
bệnh nhân mang về sắc uống.
Khoảng
mùa hè năm ấy làng tôi, một làng quê nghèo xơ xác bỗng nhộn nhịp khác thường
như có lễ hội. Hàng trăm người từ khắp các nơi hỏi thăm đến nhà ông để xin thuốc.
Người ở trong nhà ông đông chật đến nỗi phải tràn cả ra ngoài đường. Lúc bấy giờ
tôi độ chục tuổi đầu, nên tò mò cứ chui rào sang xem. Phải nói dân ta cả tin thật,
thuốc thang chỉ có vậy mà bu quanh vòng trong, vòng ngoài. Thầy thổi hơi ngọc đến
mỏi mồm, phải nhờ thêm mấy đệ tử gói thuốc xúm.
Điều
đặc biệt, làng tôi không có một ai nhờ ông chữa bệnh cả, kể cả con cháu của
ông. Có lẽ “Bụt chùa nhà không thiêng” chăng?. Ai cũng bảo ông ấy thần kinh vậy
chữa cái gì.
Vậy
mà cả thiên hạ đổ xô vào chẳng khác nào chuyện Trạng Quỳnh ngày xưa. Không biết
có bệnh nhân nào chết oan sau cái vụ ấy không.
Trước
tình trạng lộn xộn như vậy, khoảng tuần sau thì xã cử một đội dân quân mang
súng đến gác ngay đầu làng và giải thích để bà con đừng bị mê hoặc nữa. Không
rõ do có dân quân kiềm chế hay do thuốc kém công hiệu mà thời gian sau thì người
đến thưa dần và hết hẳn.
Gần
đây, tôi có cô em bị ốm. Thay vì phải vào bệnh viện điều trị thì cô ấy lại tìm
đến một bà lang chữa bằng Năng lượng sinh học ở Vĩnh Phúc. Bà lang có phương
pháp chữa bệnh theo cách truyền năng lượng sang người bệnh. Điều kiện là bệnh
nhân phải có niềm tin thì đường truyền năng lượng mới thông. Vậy là ai khỏi bệnh
là do tin thày mà nhận được năng lượng. Ai không khỏi là tại mình, thày vô can.
Tôi
đã điện thoại hỏi thăm thì được biết sau 4 ngày điều trị, bệnh không những
không thuyên giảm mà có nguy cơ gia tăng. Gia đình đã quyết định cho nhập viện.
Nay thì cô ấy đã xuất viện, không phải do năng lượng của thày mà do thực
hiện một ca phẫu thuật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét