Những bức tranh hài của Họa sỹ Phạm Văn Tư đã gợi ý làm đề tài để tôi lan man về rượu. Đọc những chuyện thời Pháp thuộc, anh nông dân muốn vu vạ cho ai, chỉ cần đặt vò rượu vào trong nhà người đó và báo cho nhà chức trách biết là ai đấy có thể bị ngồi tù. Tàng trữ rượu lậu lúc xưa là tội rất to.
Nhớ lại trong bài thơ Á-tế-Á-ca chúng tôi học hồi cấp
2 có những câu:
“Rượu
ta nấu, nó cho rượu lậu
Muối
ta làm nó bảo muối gian…”
Tất nhiên, có thêm một lý do là để ngành sản
xuất rượu của Nhà nước thuộc địa được độc quyền.
Thời nay đã khác, hầu như tỉnh nào cũng có
một vài nhà máy bia, rượu. Doanh thu của các nhà máy này luôn chiếm tỷ trọng
đáng kể trong ngân sách của địa phương. Làng tôi độ trăm hộ dân cũng có tới vài
lò sản xuất rượu, nấu ra bán không kịp. Người dân nghèo cũng có thể mua rượu
uống vì giá rất rẻ, chỉ có chưa đầy 20 ngàn một lít, có khi rẻ hơn cả nước
khoáng đóng chai.
Hồi tôi còn nhỏ, đang chiến tranh, nấu rượu
cũng bị cấm vì lương thực phải để cung cấp cho bộ đội ở chiến trường. Rượu mang
đi bán cho vào cái bong bóng lợn, mà phải giấu diếm, chui lủi, lén lút. Không
biết có phải do vậy mà cái tên rượu “cuốc lủi” ra đời hay không.
Trên miền ngược, rượu đã thoải mái từ lâu.
Đồng bào tự sản xuất lương thực sắn, ngô. Men rượu chỉ đơn thuần là một loại lá
cây rừng. Người Mông xuống chợ có 2 vợ chồng và con ngựa. Khi về là hình ảnh
con ngựa thồ vắt ngang anh chồng đã say xỉn. Vì thế mà người Mông có câu: “Tan chợ không say
không phải là người tốt”.
Ở thành phố tình trạng bia rượu cũng khá náo
nhiệt. Có những quán bia vào những buổi chiều hè, người đông vô kể, ngồi tràn
lan cả ra vỉa hè, hàng trăm người chen chúc nhau, nói cười đinh tai nhức óc. Dân
nhậu còn có lối uống “xếch”, chỉ có rượu với vài ba quả ổi, quả xoài xanh. Lại
phải uống hết mình, không xỉn là cuộc nhậu coi như thất bại.
Đi ăn uống, giao lưu có bia rượu sợ nhất là có một anh cầm càng hô lớn
1…2…3…. Tức thì cả mấy chục con người cùng đồng thanh: "Dô…ô…". Một
hiệp phải hô liên tiếp mấy lần như vậy. Tiếng hô to vang động làm rung chuyển cả
quán. Bọn trẻ choai choai bây giờ cũng mau chóng học được bài này ở các bậc cha
anh.
Nhiều anh trước đây cũng chỉ uống vừa vừa
thôi, từ ngày được cất nhắc có tí chức vụ thì tự nhiên tửu lượng đi lên trông
thấy. Bởi vì nếu không biết nhậu, sẽ bị khó trong các cuộc giao bôi với khách,
khi cần không uống đỡ được cho sếp. Câu nói xưa của các cụ như một tấm bùa cho
các anh làm bảo bối: “Nam vô tửu như kỳ vô phong” (con trai không có rượu thì
rũ như cờ không có gió)
Các đồng chí làm bên công an thì uống rượu
tương đối dữ dằn. Đến nỗi có thời Bộ trưởng đã phải ra chỉ thị cấm uống rượu.
Tôi quen một cậu bạn làm công an những năm 90, uống rượu khá tốt. Nó bảo: Đấy
mới là chỉ thị 33, chuẩn bị có chỉ thị 65 nữa cơ (33 và 65 là dung tích các
chai rượu). Nó uống rượu đến nỗi sau cơ quan phải cho thải hồi vì rượu vào bết
quá không thể làm việc được.
Tôi không thấy mấy ai uống nhiều rượu mà vẫn
tỉnh táo và trường thọ. Ngược lại đã chứng kiến rất nhiều các cuộc ra đi về cõi
vĩnh hằng mà nguyên nhân sâu xa là do rượu tàn phá cơ thể. Người già có, người
trẻ có, thậm chí có người lúc trai tráng vô cùng khỏe mạnh và sáng láng nhưng
rượu đã biến anh ta thành một kẻ thân tàn, ma dại, nửa ngợm, nửa người.
Nghe nói ở các quốc gia phát triển họ cấm bán
rượu cho người dưới 18 tuổi, họ không cho quảng cáo, họ đánh thuế rượu rất nặng.
Cửa hàng nào cố tình sẽ bị phạt gấp nhiều lần lợi nhuận do anh vi phạm.
Cả xã hội cùng chung tay tấn công tệ nạn ma
túy vì những tác hại do nó gây ra. Nhưng để cho người dân tự do rượu chè be bét
cũng là mối hại lâu dài cho cả bản thân, gia đình và xã hội. Nòi giống tương
lai, đạo đức luân lý sẽ suy tàn theo rượu. Không thiếu gì các vụ án hình sự,
các tai nạn giao thông mà rượu là nguyên nhân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét