Mấy
ai đã qua cái thời gian khó của sinh viên khi ấy mà không đói. Dường như vừa ăn
xong nếu có ai mời lại có thể ăn tiếp được. Hàng tuần chỉ mong đến Chủ nhật, để
mấy đứa gần nhà về mà dôi ra vài suất cơm.
Còn
nhớ cậu của Khoa trong nam ra chơi cho mấy gói mỳ tôm. Khoa bóc hòa nước sôi cho mấy đứa ăn. Lần đầu tiên
biết thế nào là mỳ tôm. Chao ôi sao mà hấp dẫn thế, thơm điếc mũi, gấp 1000 lần
cái mỳ tôm Hảo hảo, Tiến vua ngày nay.
Sau
nhà ăn có một loạt bếp than được các bác cấp dưỡng ủ lại để mai đỡ phải nhóm.
Buổi tối thường khá nhộn nhịp. Mỗi sinh viên có cái ăng-gô, lấy dây thép buộc
vào đầu cái que để thòng vào lò nấu nướng cải thiện, rất tiện. Ở đây vui ra
phết, nghe đủ mọi thứ chuyện trên trời, dưới bể.
Bữa
đấy, Tôi, Tương, Khoa, Hải, Hùng mang đèn, cắp chiếu rủ nhau ra bãi bóng ôn
thi. Đến quãng 11 giờ đêm, cơn đói cồn cào. Tương bảo: "Tôi có cái bi-đông
Trung Quốc, có gạo mang ở nhà lên. Ta đi nấu cháo". Nói là làm. Giờ này
bếp vắng, không phải chen nhau.
Đặt
bi-đông lên bếp cả 5 thằng trèo lên nóc bể nước ngồi đợi cháo chín. Lại buôn
chuyện tiếp. Bỗng dưng "BÙM…" một tiếng nổ âm, gọn, rất gần. Cả bọn
hốt hoảng chạy vào. Thì, Ui chu cha! Lạy Chúa tôi! Xung quanh bếp, cháo siêu
nhừ văng tung tóe. Xác cái bi-đông bị xé nát bắn sang một bên như một trái
chanh đã bị vắt kiệt nước. Nó xoáy nắp kín quá tạo áp lực gây nổ. Sinh viên Lý
kiểu này mà đi thực hành chắc được điểm 0.
Hú
vía! May mà cả 5 đứa không sao chứ không thì sau câu chuyện này, còn phải thêm
một câu chuyện nữa ở Viện Bỏng.
Chuyện đói sinh viên chắc còn phải nhiều kỳ. Hôm nay
xin khất mọi người để tiếp kỳ sau
Cảm ơn các anh.
Trả lờiXóa