Đến
bữa ăn, sinh viên mang đũa bát xuống nhà ăn. Cứ 6 người xếp vào một mâm gồm: 1
xoong cơm; 1 xoong canh; 1 đĩa thức ăn có vài con cá kho mặn. Canh thì lõng
bõng những nước là nước, được gọi châm biếm là "canh toàn quốc".
Cũng
có những kỷ niệm buồn. Nói lại bảo nói xấu đồng nghiệp nhưng khi đói nó khổ vậy
đấy. Có bạn vô tư quá khi ăn đã áp dụng định luật nhanh dần đều thành ra hôm ấy
chắc chắn là sẽ có người trằn trọc vì "ông anh ruột". Không ai bảo ai
nhưng những người đó rất khó để hợp cạ với một mâm nào.
Nếu
làm bảo tàng "Sinh viên thời bao cấp" thì dứt khoát không thể thiếu
một hiện vật. Đó là cái tàu ngầm đun nước. Chỉ cần hai lưỡi dao cạo xiên vào
cái đũa tre chẻ ra là xong. Có nước sôi là có đủ thứ: chè khô nhấm nháp, mỳ tôm
ăn đêm, cháo gạo…
Đang
học hễ thấy điện tối sụp xuống thì đích thị là có ông nào đó đang chạy tàu ngầm
rồi.
Đi kiến tập ở trường cấp 3 Tĩnh Gia năm ấy đói vàng cả mắt. Huy
Trúc, Tiến Bình, Dương Huyền bàn nhau đi xin bột mỳ ở dưới nhà bếp. Phải bịa ra
lý do là để dán khẩu hiệu. Bác giữ kho lấy cho khoảng sét bát tô. Về nhà đổ
nước vào ngoắng thấy loãng toẹt. Huy Trúc và Phượng lại được cử đi xin bổ sung.
Bác quản lý nhà bếp vừa nghe xong đã la rầm lên:
- Bay định dán khẩu hiệu khắp cả cái trường ni hay răng mà lấy lắm
rứa.
Thời
đấy quán ăn cực hiếm. Chỉ có Cửa hàng ăn uống dưới Bến Thủy hoặc trên Trà Bồng
là có phở.
Nhưng
túi sinh viên lép kẹp kiếm đâu ra tiền mà dám bén mảng đến chốn ấy.
Một
bữa nọ, chúng tôi nhận được tin người của lớp bị giữ lại dưới cửa hàng ăn Bến
Thủy. Chạy xuống thì ra hai hoa hậu của lớp Tăng Thị Lâm và Hà Minh rủ nhau
xuống chỉ để ăn bánh sắn. Có 2 đồng mua được 4 cái, ăn 2 cái còn 2 cái mang về.
Nhưng khi vào lấy xe thì hết tiền cuống lên thông báo về nhà. Sau trấn tĩnh
được mới nghĩ ra cách trả lại một cái bánh để lấy tiền đưa cho hội coi xe.
Còn
nhớ hồi năm thứ nhất, bữa đó tầm khoảng 9 giờ sáng đói se, đói sắt. Tự nhiên
thấy gã Kim Anh chạy qua bảo có đi Bến Thủy không. Hỏi đi làm gì. Bảo cứ đi thì
biết. Thì ra hắn rủ đi chiêu đãi phở, mà là phở có người lái hẳn hoi. Thơm
ngon, tinh khiết chỉ có cánh lái xe mới được dùng.
Nhớ nhất Kim Anh cái trận phở tuyệt vời ấy. Chả biết
Kim Anh còn nhớ không.
Anh làm em nhớ lại những năm 86-89, em học cấp III chuyên ngữ và ở tập thể của trường. Nhưng bọn em không có vụ "mỳ tôm ăn đêm" vì đơn giản mỳ tôm khi đó cũng là thứ xa xỉ :-)
Trả lờiXóa